Cô Ngốc Biết Yêu

Chương 70: Hoảng sợ (một)




Sáng thứ năm, sau khi họp xong trở về, Lục Diệp đứng trước lớp thông báo nội dung của buổi họp, tác phong lời nói trước sau như một của cậu là lời ít nhưng ý nhiều: "Có hai chuyện, chuyện thứ nhất là đã xác định được thời gian thi cuối học kỳ, lớp 10 bắt đầu từ ngày 1/7, kết thúc vào ngày 5/7, lịch thi cụ thể sẽ được dán ở bảng đen phía bên trái. Chuyện thử hai là trước đó không lâu có tổ chức cuộc thi viết thư pháp, Nhất Trung có tổng cộng năm ngươi được vào trận chung kết, trong đó lớp chúng ta có bạn Thiển Thiển và....mình. Thời gian của trận chung kết là vào lúc 2h30 đến 4h30 buổi chiều ngày thứ bảy, địa điểm là lầu 2 nhà văn hóa nghệ thuật của thành phố C."

Thiển Thiển dán toàn bộ cái trán của mình vào màn hình điện thoại để xem tiểu thuyết thì chợt nghe thấy tên của mình, ngẩng đầu mờ mịt nhìn trước nhìn sau, sau khi thấy Lục Diệp nói xong, cô quay đầu lại, ánh mắt nghi ngờ nhìn Giang Đường, hỏi: "Sao vậy? Vừa rồi hình như lớp trưởng có nhắc đến tên của mình phải không.....Là do mình xem tiểu thuyết trên lớp bị chủ nhiệm bắt được sao?! Cho nên mới gọi mình lên nói chuyện?!"

Nghĩ đến điểm này, mắt Thiển Thiển trừng lớn một vòng, trên trán cô có hai dấu màu hồng, thoạt nhìn hết sức buồn cười.

"Cậu nghĩ nhiều rồi!" Giang Đường buồn cười đưa tay vuốt vuốt dấu hồng trên trán của Thiển Thiển, nói: "Yên tâm đi, là chuyện tốt! Cậu được đi vào trận chung kết cuộc thi viết thư pháp rồi, cho nên chiều thứ bảy này cậu đi nhà văn hóa nghệ thuật ở thành phố C dự thi đấy."

Nhưng không ngờ Thiển Thiển nghe vậy, nhướng lông mày cố gắng nhớ lại một chút, càng thêm mờ mịt: "Cái gì mà thi viết thư pháp vậy, sao mình không có ấn tượng gì hết....."

Giang Đường: "..........."

Dưới sự nhắc nhở của Giang Đường, cuối cùng Thiển Thiển cũng nhớ lại lúc trước đúng là Lục Diệp có đưa bút máy và vở cho cô bảo cô viết chữ thư pháp vào đó, lúc đó cô còn lo lắng không biết lớp trưởng làm mấy cái này để làm gì, nhưng bởi vì cũng không phải việc gì nghiêm trọng, cho nên cậu ấy muốn cô viết, cô liền viết cho cậu, đâu biết rằng cậu dùng để tham gia cuộc thi viết thư pháp chứ......

"Cậu nói là đi thi ở thành phố C sao?" Thiển Thiển bày ra vẻ mặt nhăn nhó, không tình nguyện nói, "Không đi có được không vậy, thời tiết nóng như vậy, chỗ nào mình cũng không muốn đi hết, chỉ muốn ở trong phòng điều hòa thôi....."

"Viêc này không tốt lắm đâu?" Giang Đường chần chừ nói: "Chỉ có 5 người trường chúng ta được tiến vào trận chung kết thôi, người bình thường còn tranh thủ thời gian đi xem, cậu dễ thương như vậy sao lại không đi chứ, đây không phải chứng tỏ là cậu sợ thua hay sao? Thiển Thiển ngoan đi, cậu viết chữ đẹp như vậy sao không đi thi chứ, đây không phải tạo điều kiện cho người khác giành chiến thắng hay sao? Hơn nữa sau khi làm đường cao tốc xong, thì mình chỉ cần ngồi xe khoảng một giờ đồng hồ là có thể đến thành phố C được rồi, nhịn một chút là xong thôi."

Thiển Thiển dán mặt lên bàn, mặt bàn lành lạnh làm cô có chút thoải mái, từ sau khi trời trở nên nóng nực, mỗi ngày cô đều dùng khăn ướt lau bàn hai lần. Bởi vì trời nóng nực, đổ mồ hôi nhiều sẽ làm mặt bàn bị rích lại, mặc kệ là làm bài tập hay úp mặt ngủ đều cảm thấy không được thoải mái cho lắm, Giang Đường trêu ghẹo nói: "Người khác thì trời càng nóng càng không muốn hoạt động, không ngờ bình thường cậu lười, sau khi trời nóng lại siêng năng vậy, mình có cảm giác vui mừng sâu sắc đó nha!"

Thiển Thiển: Còn không phải là vì không thể lười mới có thể thoải mái một chút hay sao.

***

Thiển Thiển rầu rĩ không vui gõ gõ lên mặt bàn, nói: "Nhưng thứ bảy tuần này có lẽ mẹ của mình phải tăng ca, cho nên không thể đưa mình đi được đâu. Còn có anh hai của mình nữa, lớp của anh ấy mỗi học kỳ lại thực hành cái gì chính sách khu vực gì đó, chính là cho một người học tốt kèm một người học yếu, mỗi tuần anh hai của mình phải "trơ giúp" bổ túc cho người kia 6 buổi chiều, cũng không thể đi cùng với mình được. Nhưng mà mình thật sự nghĩ mãi không rõ, lớp bọn họ đều học giỏi như vậy rồi, còn muốn làm những chuyện phiền phức như thế này sao......"

"Hay là mình đi với cậu được không? Dù sao thứ bảy mình cũng không có việc gì để làm." Giang Đường nói, "Hơn nữa nếu để một mình cậu đi thành phố C........Mình cũng không có yên tâm, cái người này chỉ đi vòng vòng tiểu khu nhà hàng xóm thôi mà cũng lạc đường một giờ đồng hồ."

"Nhưng mà thi đến tận hai tiếng, vậy chỉ còn lại có một mình cậu thôi, cũng không tốt lắm." Thiển Thiển nói, "Hay là mình đi một mình thôi."

"Tự cậu đi sao, cậu biết từ trạm xe đến nhà văn hóa nghệ thuật đi thế nào hay sao?" Giang Đường không chút nào che giấu vẻ mặt xem thường.

Thiển Thiển: "..........."

"Mình có thể xem bản đồ mà! Có thể........" Thiển Thiển kiên nhẫn không buông nói, "Nếu không thì cậu dạy mình xem bản đồ trên điện thoại có được hay không?"

"Thôi đi, đã dạy cậu 180 lần rồi, dạy cậu một lần là phí thời gian thêm một lần." Lúc này Giang Đường dùng sức lắc lắc tay, nói: "Quyết định như vậy đi, mình cùng đi với cậu sẽ tốt hơn, cùng lắm thì lúc cậu thi thì mình đi xung quanh một chút. Đúng lúc đã lâu rồi mình cũng không có đi thành phố C."

"Không được, không được, không được." Thiển Thiển lập tức lắc đầu giống như trống lắc, "Sao mình có thể để một mình cậu đi xung quanh đây chứ, hiện tại bọn buôn người rất lợi hại, đừng tưởng rằng ở nơi nhiều người thì sẽ không cần sợ, bọn họ sẽ giả thành ba mẹ người thân của cậu, nhiều người hơn nữa cũng sẽ bắt cậu đi, rất là hung tàn đấy! Cậu cũng không biết lần trước mình.........."

Nói được một nửa, bỗng nhiên Thiển Thiển kịp phản ứng, vội vàng ngừng lại. Lần trước sau khi cùng Lục Diệp mua quần áo gặp phải sự kiện kia, cô nói rõ nguyên nhân cho Lục Diệp nghe một lần, Lục Diệp mới nói người kia có thể là bọn buôn người, thấy cô chỉ có một mình, bộ dạng cô cũng không được lanh lợi thì liền sinh lòng không chính đáng. Lúc đầu cô còn chưa tin, cảm thấy trên vỉa hè nhiều người như vậy, bọn buôn người nào có lá gan lớn như thế, cũng không thể nào dám ở trên vỉa hè mà hành động được. Lục Diệp cũng không có tranh cãi với cô, chỉ là lấy điện thoại ra tùy tiện tìm một vài tin tức "Kinh sợ! Cửa hàng hôm nay gặp phải bọn buôn người.!!" cho cô xem, cô mởi biết được thủ đoạn của bọn buôn người bây giờ rất cao siêu, lá gan cũng càng ngày càng lớn, trước kia chỉ là theo đuôi người ta đến khúc vắng mới chụp thuốc mê rồi mang đi thôi, mà bây giờ ban ngày nhiều người như vậy mà còn dám bắt người, đa dạng đủ loại, cái gì giả trang thành ba mẹ người ta, bạn trai/bạn gái, chồng chưa cưới/vợ chưa cưới, chồng/vợ....., nhìn thấy cả người Thiển Thiển nổi da gà, nhớ lại người đàn ông kia cũng đã từng nói với mình như vậy: "Con nhóc này, tối hôm qua chạy đi chỗ nào rồi? Có biết là ta cùng mẹ của mày tìm mày đến phát điên rồi hay không?", cô mới cảm thấy Lục Diệp nói sự thật, cô sợ tới mức sau lưng toát ra mồ hôi lạnh, cảm thán: "Trái đất quá đáng sợ rồi, tìm cách nào cho mình trở về sao Hỏa đi.". Đồng thời, càng may mắn hơn là, tuy rằng lớp trưởng đi rồi, nhưng vẫn để lại Tướng quân và Tướng quân phu nhân lại cho cô, nếu không với tính cách lúc nào cũng phản ứng chậm hơn người khác nửa nhịp như cô, không chừng cô bị bọn buôn người bán rồi, không biết sẽ xảy ra chuyện gì đây!"

Bởi vì chuyện này đáng sợ như vậy, nếu như nói cho người trong nhà biết, nhất định là dọa họ sợ, đến lúc đó đừng nói là anh hai, mà ngay cả mẹ cũng sẽ không để mình ra ngoài một mình rồi, càng nghĩ, cuối cùng cô quyết định giấu chuyện này lại, cô cũng không muốn anh hai và mẹ lo lắng.

Cô quyết định nói chuyện này với Lục Diệp, Lục Diệp suy nghĩ một chút liền đồng ý, hai người hẹn với nhau rằng sẽ không nói chuyện này cho người thứ ba biết.

Thiển Thiển vỗ ngực mình: may là biết ngừng đúng lúc, không có lỡ miệng nói ra hết.

Chỉ là cô đột nhiên đang nói mà dừng lại sẽ khiến có Giang Đường nghi ngờ, nên vội vàng nói thêm: "Cậu không biết đâu, lần trước mình nghe anh hai nói, có một nữ sinh trung học, đang ở trên đường phố náo nhiệt như thế bị một người tự xưng là ba của cậu ấy mang đi, sau đó liên mất liên lạc. Thành phố C lớn như vậy, mình và cậu cũng không quen thuộc, bất luận như thế nào mình cũng không thể để cậu đứng bên ngoài một mình được."

"Mình cũng không thể để một mình cậu đi thành phố C đâu nha!" Giang Đường phản bác nói.

Thiển Thiển còn muốn nói gì đó, lại bị một giọng nói cắt ngang.

"Ai nói chỉ có một mình Thiển Thiển đi thành phố C chứ? Mình không tồn tại hay sao?"

Thiển Thiển và Giang Đường cũng ngẩng đầu lên, thấy được người đang đứng trước bàn học của hai cô, đôi mắt và lông mày cậu hiện ra vẻ lạnh lùng nhưng khuôn mặt không biểu lộ ra chút cảm xúc gì.

"A, là lớp trưởng sao." Thiển Thiển nghiêm trang dùng câu cảm thán thay cho câu hỏi.

"Thiển Thiển", Lục Diệp đối với Thiển Thiển dịu dàng như mật cười, nháy mắt xóa tan mọi nghiêm nghị lúc nãy, nói: "Đi ra ngoài một chút, mình muốn nói với cậu chuyện này."

"Oh." Thiển Thiển lên tiếng, đứng lên.

Lúc này Giang Đường mới phát hiện trong lúc vô ý mình đã đá phải tấm thép, sau ót nơm nớp lo sợ mà rớt xuống một giọt mồ hôi lạnh to như quả trứng vịt.

"Mình sẽ đi thành phố C cùng với Thiển Thiển, cho nên bạn học Giang Đường à............" Lục Diệp khoanh tay, liếc nhìn Giang Đường từ trên cao, không phải là cậu để bụng việc Giang Đường nói xấu mình trước mặt mọi người, chẳng qua là đã vài ba lần bị cô làm hỏng chuyện tốt rồi, điều này làm cho Lục Diệp rất không hài lòng với cô, khi nói chuyện mơ hồ cũng mang theo tiếng nghiến răng, "Chuyện này, cũng không cần, quan tâm đến."

Cảm nhận được ác ý dày đặc từ lớp trưởng đại nhân, Giang Đường không có tiền đồ mà thở dài mệt mỏi.

Thiển Thiển một chút cũng không chú ý đến ác ý dày đặc của hai người họ lúc đó, nhìn không thấy thuốc súng, nghe Lục Diệp nói cậu sẽ cùng đi thành phố C với Thiển Thiển, Thiển Thiển vui mừng đến mức hai mắt đều sáng lên: "Thật hả? Cậu sẽ cùng đi thành phố C với mình sao lớp trưởng?"

Đối mặt với Thiển Thiển, Lục Diệp nhanh chóng bày ra vẻ mặt tươi cười, gật đầu nói: "Thật chứ."

"Vậy là quá tốt rồi!" Thiển Thiển làm một động tác "vạn tuế", quay đầu nói với Giang Đường, "Nếu như vậy thì, Đương Đường cậu không cần phải lo lắng rồi, có lớp trưởng đi cùng với mình, rất là an toàn luôn đấy!"

Tuy biết rằng Thiển Thiển nói như vậy là an ủi mình, nhưng mà sao lời nói này nghe giống như là đang giễu cợt vậy? Giang Đường vẻ mặt không chút thay đổi mà thầm nghĩ.

Thiển Thiển à, vì sao mình lại cảm thấy có lớp trưởng đi cùng với cậu thì lại càng nguy hiểm hơn vậy chứ? Giang Đường day day trán, vì sự tín nhiệm của Thiển Thiển đối với Lục Diệp làm cô cảm thấy đau đầu.

Sau khi vui vẻ xong, Thiển Thiển mới nhớ tới vấn đề quan trọng: "Mà tại sao lớp trưởng lại đi thành phố C vậy? Là muốn đi chơi sao?"

Lục Diệp nghe thấy thì dở khóc dở cười, gõ lên trán cô một cái, nói: "Ngốc, vừa rồi làm việc gì mà không nghe mình nói vậy?"

Thiển Thiển giơ tay che lại chỗ cậu vừa gõ lên, lấy lòng cười nói: "Vừa rồi mới xem tiểu thuyết đấy........."

"Mình biết ngay mà." Lục Diệp bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Mình đi thành phố C không phải để đi chơi, mà là vì mình giống cậu, muốn đi nhà văn hóa nghệ thuật thi viết thư pháp."

"Haha, thì ra là như vậy sao.", Thiển Thiển gãy đầu ngây ngô cười nói, "Lớp trưởng thật lợi hại nha, muốn đi thi viết thư pháp nữa cơ!"

Cậu cũng phải đi tham gia cuộc thi viết thư pháp mà, tại sao lại không nói mình rất lợi hại vậy?

Nhìn Thiển Thiển như vậy, Giang Đường thật sự nghĩ không ra, rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào bắt đầu biến Lục Diệp thành một kẻ đần độn rồi?