Cô Ngốc Biết Yêu

Chương 61: Dạo phố (hai)




Nói những câu xã giao đơn giản xong, Nhan Lâm ngồi xổm xuống xoa nhẹ lên đầu Tướng quân và Tướng quân phu nhân, sau đó đứng dậy nói với nhân viên: “Hồng Hồng, cô mới đến đây có nửa năm thôi, cho nên không biết, Tiểu Diêp là khách quen của cửa hàng, mẹ của nó......Là bạn tốt của tôi, Tướng quân và Tướng quân phu nhân cũng rất hiểu chuyện, sẽ không cắn quần áo trong cửa hàng đâu, sau này có thấy bọn họ đến đây thì cũng đừng ngăn cản, nhớ kỹ chưa?”

Lục Diệp nhẹ nhàng nhìn cô nhân viên kia một cái, vừa rồi cậu làm khó dễ cô, không phải bởi vì cô không cho Tướng quân và Tướng quân phu nhân vào, mà bất mãn bởi vì giọng điệu khinh khỉnh của cô.

Cô nhân viên bị cậu nhìn đến mức cứng đờ người, vẻ mặt xấu hổ lên tiếng nói.

“Từ từ chọn đi, không biết thằng nhóc này bao lâu rồi chưa đến đây nữa, còn dẫn theo một người.......bạn nữ. Cho nên hôm nay mặc kệ các con chọn cái gì, dì đều tính giá thấp nhất cho các con.” Nhan Lâm cười tủm tỉm nhìn Thiển Thiển, nhưng lời nói lại nhắm vào Lục Diệp, “Vừa đúng hôm qua có về một đợt hàng mới, ta thấy bên trong có vài cái váy rất thích hợp với bé này đây.”

“Hả?” Tại sao lại là cô rồi? Thiển Thiển vội lắc đầu, nói: “Không phải mua cho con đâu, là mua cho lớp trưởng, mua cho lớp trưởng!”

Lớp trưởng?

Nhan Lâm nghi ngờ nhìn Lục Diệp.

Lục Diệp chỉ chính mình, ý là “Chính là con.”

Nhan Lâm gật gật đầu nói: “Quần áo nam ở bên cạnh đây thôi, tùy ý mà chọn lựa đi.”

Lục Diệp nói với Thiển Thiển: “Cậu chọn giúp mình đi, mình nói vài câu với dì Nhan đã.”

“Vậy mình đi tìm chỗ cho Tướng quân và Tướng quân phu nhân đứng cái đã.” Thiển Thiển nói.

“Được.”

***

Nói xong, Thiển Thiển liền đưa Tướng quân và Tướng quân phu nhân đi ra ngoài, Nhan Lâm vừa cười vừa nhìn hành động của hai người bọn họ, đợi Thiển Thiển đi rồi, mới hỏi: “Thế nào, còn muốn nói gì với ta sao?”

“Phiền dì Nhan lấy vài cái váy thích hợp với Thiển Thiển ra cho con xem một chút với.” Lục Diệp hạ giọng nói.

“Được rồi.” Dì Nhan kéo dài giọng trả lời, liền xoay người đi đến khu đồ của nữ.

Lục Diệp cũng đuổi theo Thiển Thiển.

***

Thiển Thiển chỉ chọn quần áo cùng ba và anh trai thôi, mà hai cha con đều đại diện cho phái nam ấm áp, nụ cười ấm áp kết hợp với quần áo màu ấm áp, làm cho vừa nhìn hai người bọn họ rất đẹp.

Mà khuôn mặt của Lục Diệp trời sinh có vẻ lạnh lùng rồi, mặc dù có cười lên đi nữa, vẻ lạnh lùng giữa hai vầng trán cũng đều không mất đi được.

Cho nên khí chất của Lục Diệp so với ba và anh trai của Thiển Thiển hoàn toàn trái ngược nhau.

Thiển Thiển không thể nghĩ nhiều như thế được, cô chỉ biết là mẹ chọn quần áo cho hai người là ba và anh trai mặc đều rất đẹp, cho nên họ đều mặc đồ theo ý của mẹ. Mà hiện tại chọn đồ cho Lục Diệp, cô cũng dựa theo khuôn khổ của ba và anh trai để chọn quần áo.

Lục Diệp nhận vài cái áo sơ mi từ trên tay của Thiển Thiển, nhìn lại, biểu tình bình tĩnh trên mặt suýt chút nữa bị phá hỏng, màu lam nhạt, màu cam nhạt, màu vàng nhạt.......

Rốt cuộc cô gặp cậu mặc quần áo có màu sắc này khi nào vậy?

Oán thầm thì oán thầm, cậu xem như không có việc gì, cầm mấy cái áo sơ mi này đi vào phòng thử đồ.

Sau khi thay áo trong phòng thử đồ xong, Lục Diệp cúi đầu nhìn cái áo sơ mi kẻ ô màu lam nhạt trên người của mình, nhịn không được thở dài một tiếng, không cần nghĩ cũng biết hiện tại mình kỳ lạ như thế nào......

Ổn định tâm trạng xong, Lục Diệp đi ra khỏi phòng thử quần áo, cũng không có xem kính trong phòng thử quần áo lần nào, cố gắng nén run rẩy nơi khóe miệng đi ra ngoài cho Thiển Thiển xem.

Thiển Thiển quan sát cậu từ trên xuống dưới, cuối cùng, cô vuốt cằm, nhưng nói như tự nhủ với mình: “Đúng là đẹp thật, nhưng nhìn tổng thể lại thì có cảm giác kỳ quái làm sao ấy.......”

Lục Diệp nghe xong, có chút thả lỏng, có trời mới biết lúc Thiển Thiển phát ra chữ “Đẹp thật”, Lục Diệp quả thật hoảng sợ, sợ Thiển Thiển nói thêm một câu “Đẹp thật, vậy mua cái này đi.”

Cậu thật không biết nếu Thiển Thiển nói câu đó ra, rốt cuộc cậu nên làm trái lương tâm mà mua hay là không mua đây?

Thay phiên thay xong mấy cái áo sơ mi được Thiển Thiển chọn, đánh giá của Thiển Thiển đều giống nhau, trái tim như bị treo lên của Lục Diệp lúc này mới rơi xuống được.

May mắn là Thiển Thiển là người hơi ngốc một chút, nhưng thẩm mỹ thì vẫn bình thường.

***

So với Lục Diệp thì Nhan Lâm ở bên cạnh còn sốt ruột hơn cả, Thiển Thiển như vậy quả thực là chà đạp quần áo của bà rồi, còn chà đạp thêm móc treo quần áo nữa. Quần áo không thể thử một hai lần là hỏng được, mà nếu Thiển Thiển không thông suốt được như vậy, quần áo bị hỏng, người cũng hỏng luôn rồi.

Nhan Lâm ho nhẹ một tiếng thu hút sự chú ý của Thiển Thiển và Lục Diệp, bà uyển chuyển nói với Thiển Thiển: “Thử nhiều áo như vậy rồi, con đều cảm thấy có chút kỳ quái, hay chúng ta đổi phong cách mới xem thế nào nhé?”

“Đổi phong cách mới sao?” Thiển Thiển mờ mịt hỏi ngược lại.

Nhan Lâm cười cười nói: “Con xem, con chọn áo đều là gam màu nóng cả, nói không chừng Lục Diệp không hợp với những màu như thế này thì sao, chúng ta thử gam màu lạnh xem sao?”

Màu lạnh sao?

Thiển Thiển nghe Nhan Lâm đề nghị như thế cũng như nước đổ đầu vịt, nhưng cô vẫn lập tức chạy đến giá quần áo bên cạnh chọn lựa tiếp.

Trong lúc Thiển Thiển chọn lựa, Lục Diệp thở dài nhẹ nhõm, ra hiệu cảm kích đối với Nhan Lâm.

Nhan Lâm thấy vậy, cũng buồn cười, Lục Diệp đã là ông cụ non rồi, hay là từ nhỏ đã được đào tạo ở võ quán, nên mới hình thành tính cách như thế này, đối với chuyện gì cũng đều là dáng vẻ suy nghĩ kỹ càng, cho đến bây giờ cũng chưa từng thấy dáng vẻ bất đắc dĩ như thế này của cậu.

Sau khi cười xong, bà lại sợ Thiển Thiển lại chọn một cái áo sơ mi nào đó không phù hợp với Lục Diệp, nên đi qua giúp cô chọn.

Dưới sự chỉ đạo của Nhan Lâm, Thiển Thiển đã chọn được ba cái áo sơ mi cho Lục Diệp, một cái màu trắng, một cái màu đen, một cái bằng vải ka-ki, màu vải kaki kia là chỉ một màu sắc thôi, còn hai cái áo màu đen và màu trằng kia, là dùng đường viền ở tay áo, áo và vạt áo thêu một vài họa tiết và đường vân.

Sau khi Thiển Thiển cho cậu nhìn những cái áo này xong, cuối cùng tâm trạng của Lục Diệp cũng ổn định lại, cầm áo đi vào phòng thử đồ.

Cái gọi là ngựa tốt nên phải chọn yên tốt, sau khi Lục Diệp mặc quần áo phù hợp với khí chất của mình, cả người cũng có vẻ cao lớn hơn, anh tuấn phóng khoáng lên, Lục Diệp thấy hài lòng hơn, hỏi Thiển Thiển: “Cảm thấy thế nào?”

Thiển Thiển nhìn cậu một lúc lâu, làm Lục Diệp còn tưởng mình có phải cài nhầm nút áo rồi hay không, thì đột nhiên Thiển Thiển nở nụ cười, âm thanh giòn giã nói với Lục Diệp: “Lớp trưởng, mình phát hiện cậu thật sự rất đẹp trai nha, còn đẹp hơn anh hai của mình nữa cơ.”

Lục Diệp: “............”

Ý của câu này có phải........Bình thường cô cũng không có để ý đến diện mạo của cậu sao?! Vậy mỗi ngày cậu đều tỏ ra đẹp trai là cho ai nhìn đây?!

***

Thiển Thiển theo phong cách này mà lựa vài cái áo khoác cho Lục Diệp đi thử, sau khi thử xong, Lục Diệp lại đối mặt với một vấn đề khó khăn khác, ba bộ quần áo này, Lục Diệp mặc cái nào cũng đẹp, như vậy rối cuộc nên mua cái nào đây?

Lục Diệp trước sau như một muốn làm theo ý kiến của Thiển Thiển, hỏi: “Cậu cảm thấy là cái nào đẹp nhất?”

“Mình cảm thấy ba bộ đều tốt hết......” Thiển Thiển vuốt cằm nói, trầm ngâm trong chốc lát, bỗng nhiên nói: “Chọn tới chọn lui như vậy, chọn đến hoa cả mắt, không bằng chọn ba cái luôn đi, mình lười chọn lắm rồi.”

Nghe xong lời nói của Thiển Thiển, Lục Diệp cũng không phản đối, chỉ là cau mày nói: “Mua ba cái luôn sao?”

“Đúng vậy, dù sao hôm nay mình cũng mang đủ tiền mà.” Thiển Thiển càng nghĩ càng thấy đề nghị này tốt, tung tăng nói: “Gặp một bộ đồ đẹp không dễ dàng gì, huống chi chúng ta lại gặp tận ba cái! Sáu cái! Là chuyện khó xảy ra lắm nha! Cho nên chúng ta mua hết đi.”

Một câu “Chúng ta” của Thiển Thiển đã dễ dàng lấy lòng Lục Diệp rồi, cậu hơi nhếch khóe miệng lên, giải quyết dứt khoát: “Vậy mua ba cái này đi.”

Thiển Thiển nghe xong, cầm từng gói đồ ra đi đến quầy tính tiền.

Lục Diệp thấy thế liền ngăn cô lại, nháy mắt với Nhan Lâm.

Nhan Lâm tiếp nhận ánh mắt của cậu, xoay người đi lấy những cái váy ra.

Thiển Thiển nghi ngờ hỏi: “Này.......Quyết định cũng quyết định xong rồi, còn có chuyện gì sao?”

“Chính là nhìn lại một chút, xem xem còn cái gì tốt nữa không?” Lục Diệp ngăn Thiển Thiển lại, tiện tay xách luôn những quần áo kia cho Thiển Thiển xem, “Cái này cậu cảm thấy thế nào?”

“.......Cậu thích như vậy sao?” Vẻ mặt của Thiển Thiển trở nên có chút kỳ lạ.

Trong lòng Lục Diệp dâng lên dự cảm bất an, cậu đưa cái áo T-shirt lên nhìn, chỉ thấy màu xám tro kết hợp với hình ngọn lửa nhìn rất phù hợp, rất phù hợp với trào lưu hiện tại của giới trẻ hiện giờ.

Lục Diệp: “............”

Cảm thấy khó khăn lắm mình mới tạo dựng được hình tượng lại “rầm” một tiếng đổ bể hết.

..........Đợi chút, tại sao lại như vậy?

Rất nhanh thì Nhan Lâm cầm cái váy đi đến, vừa đi vừa nói: “Cái đó, Thiển Thiển à, là dì kêu Lục Diệp gọi con lại, bởi vì dì vừa thấy con, đã cảm thấy con rất thích hợp với hai cái váy mới này, thế nào, nể mặt dì, thử xem sao?”

Cũng đã nói đến mức này rồi, Thiển Thiển cũng không cự tuyệt nữa, cô thấy Nhan Lâm cầm quần áo đến, lui về phía sau hai bước nói: “Nhưng mà hôm nay con đến đây chỉ muốn mua quần áo bồi thường cho lớp trưởng.......”

“Nhìn xem con đã bị dọa thành cái dạng gì rồi kìa.”, Nhan Lâm giận trừng mắt nhìn Thiển Thiển một cái, nói: “Dì cũng chỉ muốn cho con thử xem một chút thôi, cũng không có ý bắt buộc con mua đâu. Đó cũng là do thói quen của cá nhân của dì thôi, cảm thấy quần áo trong cửa hàng của mình thích hợp với người nào, thì sẽ gọi người đó đến thử. Không nói gạt con, trước kia mẹ của Tiểu Diệp.......Tóm lại là trước kia mỗi lần có hàng mới, Tiểu Diệp đã bị mẹ nó tóm đến đây làm người mẫu cho dì đấy, không vì cái gì khác, chỉ là muốn nhìn thôi.”

“Nhưng, nhưng mà.....”

“Ai nha, con cũng không cần phải nhưng mà gì nữa đâu.”, Nhan Lâm giữ chặt cổ tay của Thiển Thiển, nhét cái váy vào trong lòng của cô, sau đó đẩy cô đến phòng thử đồ, còn nói thêm: “Nói thật cho con biết, hôm nay tâm trạng của dì rất tốt, nếu con mặc đẹp, dì xem vui vẻ, dì sẽ trực tiếp tặng cho con luôn......Dì đừng có vội như thế, một cái váy con còn chưa thử xong mà...........Tốt lắm tốt lắm, đang lúc thử, con thử cái đầu tiên đi, dì sẽ cầm cái này giúp con.”

Nói xong, bà không đợi Thiển Thiển kịp phân trần gì nữa, đẩy cô vào phòng thử đồ, giúp cô đóng cửa lại.