Cô Ngốc Biết Yêu

Chương 54: Chơi xuân (ba)




Làm ầm ĩ hơn 20 phút, Lục Diệp và Thiển Thiển mới đi đến được bên dòng suối, cũng không biết Lục Diệp dẫn đường như thế nào, nơi này đặc biệt yên tĩnh, ở nơi này cây cối hai bên đường còn tươi tốt hơn, bốn phía xung quanh cũng không còn thấy bạn học đâu nữa.

Thấy Thiển Thiển nghi ngờ quan sát bốn phía, Lục Diệp giải thích: "Nơi này ít người, muốn bắt nòng nọc hay tôm thì cũng dễ dàng hơn, bên kia nhiều người như vậy, cho dù có tôm hay nòng nọc, cũng đã sớm bị họ bắt hoặc là hù chạy mất hết rồi."

Thiển Thiển giật mình, thuận miệng hỏi: "Quen thuộc như vậy sao......Lớp trưởng đã đến nơi này rồi à?"

"Đã đến một lần rồi." Lục Diệp đáp.

"Chỉ ghé qua một lần mà đã nhớ rõ như vậy, lớp trưởng cậu thật lợi hại nha." Thiển Thiển sùng bái liếc mắt nhìn Lục Diệp một cái, sau đó nhìn về phía dòng suối nhỏ đang chảy róc rách, nóng lòng muốn thử: "Mình có thể đi bắt tôm sao?"

"Có thể, chỉ là phải chú ý an toàn." Lục Diệp dặn dò nói.

Thiển Thiển đáp một tiếng, đi đến bên dòng suối ngồi xổm xuống, vừa quan sát xem nơi nào có nhiều tôm tép để vớt vừa không quên dặn dò: "Cậu đừng thừa lúc mình bắt tôm tép mà lén lút bỏ đi nha. Xem như là chỉ muốn trêu mình cũng không được, lá gan của mình rất nhỏ, nếu mà cậu để lại một mình mình ở chỗ này, mình sẽ, mình sẽ....."

Ban đầu cô muốn nói là "Mình sẽ khóc cho cậu xem.", nhưng suy nghĩ lại, lại cảm thấy câu này giống lời kịch trong tiểu thuyết tình cảm quá, nói với anh hai thì cũng tạm được, cho nên nói "mình sẽ" ba bốn lần mới nghẹn lời mà nói ra một câu.

"Mình sẽ không liên lạc được, điện thoại di động của mình để trong túi xách rồi!"

Lần này, giọng nói trả lời của Lục Diệp mang theo ý cười: "Được." 

***

Dòng suối trong suốt có thể thấy rõ những hòn đá nhỏ dưới lòng sông, những con tôm cùng nòng nọc đang bơi trong nước, Thiển Thiển dùng ngón tay trỏ khuấy động nhẹ trên mặt nước một chút, Thiển Thiển tạo gợn sóng làm kinh động đến tôm cùng nòng nọc, bọn chúng liền vẫy đuôi bơi đi tứ phía, mang theo những gợn sóng tạo thành những vòng tròn nhỏ trên mặt nước.

Nước có chút lạnh, nhưng không tê buốt, có thể chấp nhận được.

Vì thế Thiển Thiển yên tâm mà vén tay áo lên, duỗi tay vào trong nước, hai tay chụm lại, cẩn thận từng li từng tí áp sát vào hướng của những con tôm đang bơi.

Phản ứng của Thiển Thiển vổn chậm chạp hơn so với người bình thường một chút, lúc này càng thêm nín thở tập trung cao độ, nhưng mặc kệ là cô cố gắng thế nào, nhưng mặc kệ là cô cố gắng như thế nào, thì sự nhanh nhẹn của cô cũng không theo kịp. Thường là chưa kịp đến gần hoặc là chỉ mới vừa chuẩn bị thì đã bị bọn tôm cùng nòng nọc phát giác ra, chỉ mới vừa động đến thì đã bơi đến nơi khác rồi.

Thiển Thiển bắt gần mười phút, cũng không bắt được một con, nôn nóng đến mức quơ loạn xạ cả lên.

Lục Diệp ở một bên thấy vậy thì buồn cười, nhưng không có ý muốn ra tay giúp đỡ, mang Thiển Thiển ra ngoài chơi là muốn làm cho cô chơi thật vui vẻ, nếu như cái gì cậu cũng giúp cô xử lí hết, thì cô không sẽ không hưởng thụ được quá trình vui chơi rồi, cho nên vẫn là đợi cô bắt không được hết kiên nhẫn rồi sau đó sẽ giúp cô thì có vẻ sẽ tốt hơn.

Mặc dù tính cách của Thiển Thiển yếu đuối như con chi chi, nhưng không thiếu sự dẻo dai, mặc dù nửa giờ trôi qua không bắt được con nào nhưng vẫn không cầu cứu Lục Diệp.

Về cơ bản là những con tôm cùng nòng nọc ở gần bờ đã bị Thiển Thiển hù chạy mất hết, nhưng cô cũng không giận, đứng lên tìm kiếm trong nước một chút, những con tôm cùng nòng nọc tập trung thành một đàn thì có tương đối ở nhiều chỗ, thế nhưng những chỗ đó cách bờ suối tương đối xa.

Thiển Thiển lại tìm một chút, phát hiện ở chỗ kia có những con tôm cùng nòng nọc vây quanh khắp trên mặt nước, vừa vặn có thể đặt chân lên những hòn đá xung quanh.

Thiển Thiển liếm đôi môi có chút khô của mình, rón ra rón rén bước chân phải ra, mũi chân nhẹ nhàng đặt lên tảng đá, cô dừng lại một chút, sau khi xác định là không làm kinh động đến những con tôm và nòng nọc, mới dám yên tâm đặt toàn bộ bàn chân xuống tảng đá.

Cô từ từ ngồi chồm hổm xuống, giang hai tay chậm rãi thả vào trong nước, rồi từ từ khép lại, lại chờ một chút thì một số con tôm và nòng nọc nhỏ bơi vào lòng bàn tay của cô, cô vội nhấc tay lên!

Cô nhìn nòng nọc đang bơi trong lòng bàn tay của mình, vui mừng nói với Lục Diệp: "Lớp trưởng bắt được rồi, bắt được rồi...!"

Có câu nói vui quá hóa buồn, Thiển Thiển chỉ nghĩ là bắt được nòng nọc thì vui mừng, lại quên mất rằng mình đang đứng trên một khối đá không chắc chắn, quá vui vẻ thì sẽ không khống chế được sức lực, còn chưa đứng lên được, hòn đá dưới chân liền buông lỏng, cả người cô không khống chế được mà nghiêng về một bên.

Lục Diệp lập tức đứng lên muốn kéo cô lại, nhưng thứ nhất là bởi vì cô chỉ mới đứng lên một nửa, thứ hai là cô ngã về phía dòng suối bên kia, cho dù Lục Diệp có phản ứng mau lẹ cũng không thể nào kéo cô kịp được, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ngã xuống.

Thiển Thiển đặt mông vào trong dòng nước, quần áo trên người trong nháy mắt bị ướt hết, vòng hoa trên đầu lệch qua một bên, trên mặt cũng bị bắn nước lên, cô vất vả lắm mới bắt được nòng nọc thì bọn chúng cũng rơi vào trong ngực cô, theo dòng nước chạy mất.

Thiển Thiển khóc không ra nước mắt nhìn lại thân hình nhếch nhác của mình, chẳng muốn đứng dậy nữa.

***

Là cô tự giận bản thân mình, nhưng Lục Diệp lo lắng cô ngồi lâu trong nước sẽ bị lạnh, vội vàng kéo cô đứng lên.

Thiển Thiển ủ rũ cuối đầu đi lên bờ, vạt áo ướt đẫm còn nhỏ giọt lên đất, rất nhanh liền tạo thành một vũng nước, bộ dạng muốn khóc mà không khóc được vô cùng đáng thương.

Nhìn Thiển Thiển như thế, Lục Diệp cảm thấy khó khăn vô cùng.

Hiện tại việc nên làm chính là phải đưa cho Thiển Thiển một bộ quần áo khô để thay, nhưng mà vấn đề nằm ở chỗ này, chính là chỉ đi chơi xuân có nửa ngày thôi, cho nên sẽ không có ai chuẩn bị một bộ quần áo mang theo để tắm rửa. Cho nên Thiển Thiển không thể thay một bộ quần áo khô được.

Lựa chọn thứ hai là sẽ tìm đường ngắn nhất lập tức đưa Thiển Thiển trở về càng sớm càng tốt, nói rõ tình hình với cô giáo Lương, liên lạc với xe của trường, sau đó xuống núi, để xe của trường đưa Thiển Thiển trở về. Nhưng như vậy thì vấn đề khó giải quyết hơn rồi, đầu tiên, xe trường học không phải là dừng ở chân núi chờ, mục đích ban đầu là đưa học sinh đến đây, sau đó thì tài xế sẽ lái xe trở về, đúng thời gian sẽ quay lại đón. Mặc dù là xe của trường học cũng không thường dùng, nhưng tài xế là tùy thời mà gọi đến, ai biết lúc này tài xế có công việc gì khác hay không? Tiếp theo là chơi xuân sẽ kết thúc sớm, lại chưa nói đến việc chỉ vì một mình Thiển Thiển mà kết thúc chuyến đi chơi xuân sớm sẽ làm cho bạn học bất mãn. Chỉ là triệu tập tất cả bạn học lại cũng là một quá trình, bởi vì đã nói thời gian tập hợp lại là 12 giờ rồi, ngọn núi này lớn như vậy, ai biết được những bạn học ấy đi đến những đâu đây? Đợi đến khi tìm được tất cả các bạn học rồi, xuống núi, rồi mới ngồi xe trở về trường, lấy tố chất thân thể của Thiển Thiển thì có lẽ cô đã ốm một trăm lần rồi. Cuối cùng là sẽ bị bọn Giang Đường chất vấn, kết quả bị mang về......Cậu cũng có thể tưởng tượng ra bọn Giang Đường sẽ nhìn cậu bằng ánh mắt gì rồi, nói không chừng từ nay về sau sẽ không cho cậu một mình mang Thiển Thiển ra ngoài nữa......

Không được! Tuyệt đối không thể như vậy được!

Lục Diệp nheo mắt, trong lòng đã có quyết định khác.

***

Ngọn núi này không cao lắm, nhưng nhiệt độ có vẻ thấp hơn một ít, hơn nữa bản thân Thiển Thiển không chịu lạnh được, cho nên ra khỏi nhà cố ý mặc một cái áo sơ mi thật dày cho yên tâm, thêm một cái áo khoác len ở ngoài, sẽ lật cổ áo sơ mi ra ngoài, nhìn đúng là đẹp mắt, chỉ là so với những bạn mặc áo sơ mi tay dài khoác thêm áo khoác ở ngoài, thì cách ăn mặc của của cô có chút kì lạ.

Nhưng mà quần áo thật dày cũng không ngăn được nước, lúc nãy cô đã đặt mông ngồi xuống nước luôn rồi, đừng nói là áo khoác cùng áo sơ mi bị ướt, ngay cả quần lót ở trong quần jean cũng ngâm vào nước rồi, dán chặt vào trong người, lạnh là một chuyện, mà còn đặc biệt khó chịu.

Lúc mới từ trong nước đứng lên Thiển Thiển vẫn chưa cảm thấy gì, nhưng khi có một trận gió thổi qua, Thiển Thiển lạnh run cả người, hai tay đều đông cứng lại.

Cô đang nghĩ có nên đưa hai tay đến bên miệng thổi cho ấm hay không, thì đã cảm nhận rằng tay mình bị một bàn tay khác nắm lấy, cái tay này lớn hơn tay của cô rất nhiều, trong lòng bàn tay hiện lên nhiều vết chai, nhưng giờ phút này lại mang cho cô cảm giác ấm áp.

Thiển Thiển ngẩng đầu lên, liền bắt gặp ánh mắt đầy vẻ nghiêm túc của Lục Diệp.

Ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào cô, hỏi: "Thiển Thiển, cậu có tin tưởng mình không?"

Thiển Thiển còn chưa kịp trả lời, lại nghe Lục Diệp nói tiếp: "Nếu như cậu nói rằng cậu tin mình, thì hãy đi với mình, mình sẽ xử lí tốt chuyện này, cũng chắc chắn rằng cậu sẽ không bị cảm."

Cậu nói xong, liền chìa tay ra để trước mặt cô.

Thiển Thiển không chút do dự, liền đặt tay mình vào lòng bàn tay của cậu.

Nhẹ nhàng cầm bàn tay mềm mại của Thiển Thiển, Lục Diệp không kìm được mà lộ ra một nụ cười vui mừng, thần thái cả người cũng phấn chấn lên.

Thoạt nhìn Lục Diệp rất cao hứng. Điều này làm cho Thiển Thiển có chút nghi ngờ, ở cái chỗ kêu trời không biết kêu đất không hay này, đường trở về cô cũng không biết, trừ Lục Diệp ra thì cô còn có thể tin tưởng vào ai đây chứ? Coi như nếu Lục Diệp thực sự muốn mang cô đi bán, thì cô cũng chỉ có thể chấp nhận mà thôi.

***

Nếu Thiển Thiển đã đồng ý, Lục Diệp cũng không còn cảm thấy băn khoăn việc gì nữa, cậu dùng lực đưa tay kéo Thiển Thiển vào trong ngực của mình, một cánh tay vòng qua vai của cô, khép hai tay của cô lại để trong lòng bàn tay của mình, cố gắng làm cho cô có cảm giác ấm áp. Sau đó cũng không quan tâm khuôn mặt của Thiển Thiển đã trở nên đỏ bừng, cứ như vậy ôm cô đi đến một hướng khác.

Hiện tại lúc này bọn họ cần một nơi có thể tránh gió. Lục Diệp thầm nghĩ, bây giờ khá tốt, biết là không xa chỗ này có một hang động khô ráo, nếu không thì đúng là không biết phải làm sao bây giờ.

Thiển Thiển tựa vào trong ngực của Lục Diệp, mặc dù đây không phải là lần đầu tiên đến gần, nhưng lúc trước là do cảm nắng hoặc do say rượu, lúc tỉnh như vậy lại bị một người con trai ôm lấy, Thiển Thiển mất tự nhiên như thế nào cũng không biết, chỉ có thể máy móc đi theo bước chân của Lục Diệp.

Cũng không lâu lắm, Lục Diệp tìm được cái hang động kia, cậu buông Thiển Thiển ra, sau khi dặn dò cô không được chạy loạn thì mới vào trong tìm hiểu, lúc trước đến xem thì không có con vật gì bên trong, nhưng không thể loại trừ khả năng mấy ngày hôm này có con vật gì làm tổ bên trong....Cũng may, không có.

Hang động không sâu lắm, dùng để chắn gió như vậy là đủ rồi. Lục Diệp túy ý sắp xếp bên trong một chút, mới trở ra ngoài dắt Thiển Thiển vào, chỉ chỗ mình vừa làm sạch cho Thiển Thiển ngồi xuống, lấy con dao găm Thụy Sỹ từ trong túi quần đi ra ngoài.

Thiển Thiển ngồi ở nơi Lục Diệp chỉ, mờ mịt nhìn cậu trong chốc lát thì thấy cậu chất một đống củi khô ở trước mặt, sau đó nhìn cậu ngồi xổm xuống trước bó củi trước mặt, từ trong túi quần lấy ra hai mảnh kẹo cao su cũng đoạn điện trì....Đợi chút, đi chơi xuân mang theo kẹo cao su còn có thể lí giải được, vì sao đi chơi xuân mà còn mang pin theo chứ?

Lục Diệp tỏ ra đây hoàn toàn là bệnh nghề nghiệp, mặc dù chỉ là một chuyến chơi xuân, nhưng cậu vẫn theo thói quen đi dã ngoại mà mang theo những vật dụng cần thiết như dao găm Thụy Sỹ cùng vật dụng để nhóm lửa kẹo cao su và điện trì.

Bây giờ nhìn lại, thật đúng là phải cảm ơn thói quen này rồi.