Cô Ngốc Biết Yêu

Chương 48: Nghỉ đông (3)




Lục Diệp và Thiển Thiển cứ cậu một câu mình một câu trò chuyện. Thật ra thì cũng không có gì hay để nói chuyện. Không phải là trong khi nghỉ đông cậu có đi ra nước ngoài du lịch không? Bài tập nhiều như vậy cậu đã làm xong rồi à? Tướng quân và Tướng quân phu nhân có khoẻ không sao cậu lại không dẫn chúng nó ra ngoài tìm mình?

Lúc này Lục Diệp mới nhận thấy so với việc khó khăn tạo ra cái gọi là cuộc gặp gỡ vô tình, thì dùng lí do Tướng quân và Tướng quân phu nhân để dụ dỗ Thiển Thiển ra ngoài có vẻ dễ dàng hơn… Chỉ là từ sau khi Nhạc Kì Sâm biết mình có ý định với Thiển Thiển, liền quản Thiển Thiển rất chặt, nếu không phải hôm nay Nhạc Kì Sâm bị đứa bé trong nhà bám lấy ,thì hôm nay Thiển Thiển có thể nhận được điện thoại của cậu hay không còn là một vấn đề.

Từ lúc Lục Diệp rời đi, nhóm đội ngũ ba người bọn họ bắt đầu hành động, Lục ba và Lý Nam Dương âm thầm trốn cách mười mét, dùng thị lực tuyệt vời 5.20 quan sát.

Lục ba có chút hiểu rõ tính cách của Lục Diệp, lúc thấy động tác của Lục Diệp nhẹ nhàng đỡ một vật đụng vào trên người thằng bé… quả cầu da. Lục ba không dám khẳng định , mà hỏi: “Tiểu Lý này, kia có phải là con bé mà Lục Diệp để ý?”

Lý Nam Dương trợn to hai mắt nhìn một lúc lâu, cách xa như vậy, mà ở  giữa lại còn có nhiều người đi lại như vậy làm rối loạn tầm nhìn, quan trọng nhất là người kia bọc kín từ đầu đến chân, không nói ba bộ một  món không lọt, còn thêm một cái khẩu trang… Này, hình như khẩu trang bị cô kéo xuống rồi, nhưng theo góc độ ủa bọn họ thì chỉ có thể thấy được một bên gò má, cho nên Lý Nam Dương cũng không dám  khẳng định: “Cái này… Đại khái là như vậy?”

Lại thấy Lục Diệp giúp người kia kéo khẩu trang lên, Lý Nam Dương mới chắc chắn: “Không sai, đúng là cô nhóc kia, dáng người có xinh đẹp không? Mắt to cái mũi nhỏ, môi đỏ răng trắng, ha ha ha, ánh mắt của Lục tiểu công tử nhà chúng ta thật là tốt.”

“Dáng người có xinh đẹp hay không ta không thấy rõ, chỉ là cái thân hình này…” Lục ba vô cùng lo lắng, nói: “So với người lúc trước cậu nói cũng khác nhau quá đấy? Cậu dám chắc là Diệp nhi thích một cô nhóc chứ không phải là một con mình người đầu gấu chứ?”

Trên thực tế thì Lý Nam Dương cũng rất tò mò là tại sao Thiển Thiển lại biến thân hình sợi mỳ của mình thành châu tròn ngọc sáng như vậy, nhưng mà Lục Diệp cũng đã cấm chỉ cậu bình luận về dáng người của Thiển Thiển với bất kì người nào khác, cho nên cậu không dám trả lời, chỉ là thầm nghĩ, bác trai những lời này bác nói trước mặt cháu thì không sao, nhưng tuyệt đối đừng để Lục tiểu công tử nghe được đấy.

**

Huyên thuyên được tầm mười phút, Thiển Thiển  đột nhiên phát hiện mình đi quá lâu rồi, nếu còn không trở về thì Nhạc Kì Sâm sẽ ra ngoài tìm cô, vì vậy nói xin lỗi với Lục Diệp: “Mình cần phải trở về, nếu không anh trai sẽ nổi giận.”

Trong long Lục Diệp không muốn, nhưng cũng biết đây là cực hạn, liền gật đầu, nói: “Được rồi.”

Thiển Thiển mím môi cười với cậu rồi quay người rời đi, lại quên rằng mình đeo khẩu trang dù có cười thì cậu ấy cũng không thấy được.

Lục Diệp nhìn cô vụng về mà đáng yêu đi trong đám người, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một loại cảm giác kì quái, cậu không kìm lòng được, bước lên một bước cầm lấy tay của Thiển Thiển.

Cô đang đeo một cái găng tay bằng nhung thật dày, Lục Diệp cầm lấy tay của cô nhưng cũng không biết tay của cô ở chỗ nào.

Thiển Thiển bị cậu kéo bất ngờ không kịp đề phòng lảo đảo một chút. Sau khi ổn định được cơ thể, quay lại nhìn cậu nghi ngờ một chút.

Trên mặt của cô chỉ có thể nhìn thấy cặp mắt đang trừng thật to, Lục Diệp bị cô nhìn chăm chú có chút lúng túng, nhưng mà tay vẫn không có ý định muốn buông ra.

Hai gò má trắng nõn của cậu trở nên đỏ ửng mất tự nhiên, cặp mắt đen nhánh như ánh đèn chiếu rọi, trong suốt sáng ngời.

Cũng không biết có phải là do bị ánh mắt này đầu độc hay không, mà Thiển Thiển đột nhiên bật thốt lên: “Nếu không thì cậu đi chơi với mình một lúc đi? Người trong nhà mình… Đều ở bên kia, có nhiều trẻ con, còn có anh trai của mình, chúng mình mua rất nhiều gậy tiên nữ…”

Nói xong lời cuối cùng chính cô cũng không hiểu được, rốt cuộc thì mình đang suy nghĩ cái gì? Mời Lục Diệp tới nhà cùng chơi gậy tiên nữ? Đầu óc của cô bị co rút sao!

Nhìn ra được cô đang bối rối, Lục Diệp cười thân thiện, buông tay cô ra, nói: “Được rồi, mình cũng cần phải trở về. Cậu đi bộ cẩn thận một chút đừng để đụng phải người khác, càng đừng để người khác đụng phải, nhớ chưa?”

Thiển Thiển gật đầu một cái rồi lạ tiếp tục không động.

Lục Diệp vừa cười, vừa giơ ngón tay với cô, nói: “Đi nhanh đi.”

Lúc này Thiển Thiển mới tiếp tục đi về phía trước, cô càng đi, bước chân càng nhanh.

Đi xa được khoảng bảy tám mét, Thiển thiển dừng lại quay đầu nhìn… Lục Diệp vẫn còn đứng tại chỗ, còn nhìn về bên này.

Thiển Thiển vội thu hồi tầm mắt, bước chân có chút gấp gáp hơn.

Vừa trở lại “đại bản doanh” của Nhạc gia, trong lúc nhất thời Thiển Thiển không nghe thấy tiếng Nhạc Kì Sâm đang gọi cô, cô dừng một chút, chần chừ kéo khẩu trang xuống, sờ gò má trên mặt mình một chút… Trong mùa đông cho dù trên khẩu trang còn lại mấy bông tuyết nhưng vào lúc này lại phát ra hơi nóng.

Bắn xong pháo hoa, đến khi về nhà đã là hơn mười một giờ, Nhạc gia có thói quen đón giao thừa, người lớn cũng chen chúc ở phòng khách, chơi mạt chược thì chơi mạt chược, tán gẫu thì tán gẫu, trên ti vi phát tiết mục cuối năm nhưng lại không có ai xem, một vài đứa trẻ chơi đến mệt mỏi không chịu được đi ngủ sớm, lớn hơn một chút thì quấy lấy Nhạc Kì Sâm không buông, Thiển Thiển cuộc lại một mình một góc trên ghế sô pha, hiếm khi lại không đõ tiểu thuyết, mà lại chăm chú soạn tin nhắn chúc mừng.

Xoá cắt, chỉnh sửa lại nội dung tin nhắn, Thiển thiển lại bắt đầu tìm người nhận tin. Trong điện thoại của cô không lưu nhiều số điện thoại lắm, trử bỏ những người thân đang ngồi bên cạnh cũng chỉ còn lại mười mấy người, cô cho lần lượt từng người vào trong danh sách người nhận, sau đó lưu lại, vừa xem tiểu thuyết, vừa chờ tới lúc 00:00.

Tới lúc con số ở góc bên phải của điện thoại nhảy thành 23:59, Thiển Thiển nhẹ nhành thở ra một hơi, còn chưa kịp ấn vào mục tin nhắn, điện thoại di động liền rung lên, hiển thị cuộc gọi đến là… “Lớp trưởng”.

Thiển Thiển sửng sốt một chút, theo phản xạ có điều kiện truợt một cái trên màn hình, tiếp nhận cuộc gọi.

Một âm thanh yếu ớt vang lên, Lục Diệp mỉm cười, hỏi: “Alô?”

Lúc này Thiển Thiển mới phản ứng được, vội vàng đặt điện thoại lên tai, nhẹ giọng gọi: “Lớp trưởng?”

“Là mình.”

Đêm đã khuya, Lục Diệp ngồi nhẹ nhàng bên cạnh cửa sổ, qua cửa sổ sát đất nhìn những ánh đèn bên ngoài nhà. Trong phòng không bật đèn, sau khi trờ lại từ ngoại ô phía Nam không lâu thì Lục ba liền đi ngủ, Lý Nam Dương cũng trở về trong phòng của mình, bốn phía trở nên yên tĩnh, thỉnh thoảng có thể mơ hồ nghe thấy âm thanh pháo hoa truyền đến từ nơi nào đó.

Đây là mùa xuân đầu tiên từ sau khi mẹ qua đời, cơm trưa ăn ở nhà ông bà nội, cơm tối lại ăn ở nhà ông bà ngoại, trước kia cho dù là ba có trở về hay không, cậu cũng cùng trải qua với mẹ.

Chỗ bất đồng duy nhất là buổi tối. Lúc đó mẹ sẽ cùng với cậu đón giao thừa, hai mẹ con ở trong phòng khách vừa xem tiết mục cuối năm, vừa làm sủi cảo. Lúc mới bắt đầu cậu bọc vô cùng xấu xí, lại chọc cho mẹ cười, nhưng cậu là một người thông minh, trong chốc lát đã bọc được túi sủi cảo ngon như của mẹ. Những lúc này, cho dù là người làm việc nghỉ ngơi có quy luật như ba cũng sẽ ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha, thỉnh thoảng đọc sách, thỉnh thoảng lại nhìn hai người bọn họ một chút, trên gương mặt góc cạnh mang theo nụ cười ôn hoà. Khi đó nơi bọn họ ở còn không phải là ngôi biệt thự trống trải, hô to một tiếng cũng có thể nghe thấy tiếng vang khắp biệt thự. Mẹ nói, mẹ không thích loại cảm giác trống trải này, cho nên mua một căn hộ nhỏ khác ở vùng phụ cận trường trung học A Trung, đưa cậu tới nơi đó ở cùng. Tuy chỉ có ba người một nhà nhưng cũng ôn hoà thắm thiết.

Sau khi mẹ qua đời, ba lo lắng cậu thấy vật nhớ người, lại bởi vì cậu trúng tuyển vào trường Nhất Trung, cho nên khuyên cậu thu dọn đồ đạc chuyển tới ở nơi này, nhưng căn nhà bên kia vẫn nhất quyết giữ lại, cũng không động tới bố trí, đồ cậu mang tới cũng chỉ có một ít quần áo và bát cơm, đồ chơi quen thuộc của Tướng quân cùng Tướng quân phu nhân.

Khoảng thời gian mẹ vừa mới qua đời đó, cậu giống như bị tẩu hoả nhập ma vậy, cả ngày hồi tưởng lại từng li từng tí những khoảng thời gian sống cùng mẹ, nhớ tới mẹ thường xuyên véo thịt ở hai bên má của mình mà kéo, để cho  cậu không nghiêm mặt cả ngày lẫn đêm, cẩn thận sau này không tìm được bạn gái; nhớ tới mẹ ngồi xem ti vi chờ cậu tan học về nhà, kết quả xem ti vi một lúc liền dựa vào người Tướng quân và Tướng quân phu nhân mà ngủ, cuối cùng còn phải để cậu ôm mẹ trở về phòng ngủ; nhớ lại mỗi lần mẹ dùng lời nói chính nghĩa mắng ba “nhớ cái bọc sủi cảo tiền xu nào tí nữa nhớ múc vào trong bát của tôi” yêu cầu quá vô lý, xoay người lại đem cái sủi cảo tiền xu mẹ đã đánh dấu múc vào trong bát của cậu, cũng bí mật nói cho cậu biết: “Đây là mẹ cố ý để lại cho con, đừng đẻ ba con biết ”…

Theo mùa xuân tới gần từng ngày, tâm trạng của Lục Diệp càng trở nên nóng nảy, trừ thời gian dài không thấy Thiển Thiển ra, còn có cảm giác sợ hãi khi đối mặt với đêm 30. Cậu không biết nên làm gì để vượt qua đêm 30, cái này vốn nên thuộc về ba người nhà bọn họ hoặc là chỉ có thời gian của hai mẹ con cậu, còn thiếu đi một người quan trọng nhất.

Sau khi người ba nóng nảy  và Lý Nam Dương lần lượt trở về phòng, bốn phía lại trở nên yên tĩnh hơn, cậu trở về phòng ngủ, nhấn mở ti vi, cầm hộp điều khiển từ xa, buồn chán mở các kênh, dường như kênh nào cũng đang phát ra đêm xuân… vào thời điểm mẹ cùng với bọn họ xem đêm xuân, không, không thể nói là xem, mở ti vi lên chỉ là để cho không khí ấm áp của một nhà ba người trở lên náo nhiệt.

Không có mẹ, không có túi sủi cảo bọc tiền xu mẹ cố ý làm ký hiệu, đêm xuân này còn ý nghĩa gì nữa chứ?

Cậu ‘lạch cạch’ một tiếng tắt ti vi, ngồi nhẹ nhàng trên cửa sổ, ngây ngốc nhìn bên ngoài cửa sổ.

Không biết đã ngây ngốc bao lâu,  điện thoại di động ở trong tay rung lên ‘ong ong’, cậu cầm điện thoại lên nhìn một chút, là người bạn gửi tới tin nhắn chúc mừng, còn có người mời cậu ra ngoài uống bia đêm.

Cậu nhìn thời gian hiện trân màn hình một chút, hoảng hốt nghĩ: Đã sắp 0 giờ rồi à.

Cậu lắc đầu một cái, trả lời từng cái tin nhắn, không biết làm sao lại nhớ tới lúc trước nhắn tin với Thiển Thiển.

“Thiển Thiển, buổi tối thứ sáu tuần này có thời gian không? Tướng Tướng quân cùng Tướng quân phu nhân nói bọn chúng nhớ cậu. :)"

“Tối thứ sáu đúng không? Được được, mình cũng nhớ Tướng quân và Tướng quân  phu nhân.~\\(≧▽≦)/~"

“Cứ quyết định như vậy nha? Tầm bảy giờ hơn tối thứ sáu, có biết chỗ đền thờ không?”

“Hỏng rồi… Cậu chờ một chút mình hỏi anh trai có được hay không đã? Anh ấy nói cho dù là đi chỗ nào cũng phải có sự đồng ý của anh ấy.”

“Ừ, đi hỏi đi.”

“Hỏi rồi, anh ấy không cho mình ra khỏi nhà, anh ấy nói buổi tối muộn một cô gái đi cùng một bạn học nam và hai con chó không an toàn, mình còn nói Tướng quân và Tướng quân phu nhân rất nghe lời không cắn mình nhưng anh ấy vẫn không đồng ý.qaq "

“Đại khái là anh cậu cảm thấy uy hiếp không phải ở chỗ Tướng quân cùng Tướng quân phu nhân mà là ở chỗ mình?”

“Hả? (⊙_⊙) "

“Không có gì, nếu anh cậu không đồng ý vậy thi coi như xong rồi, ngoan ngoãn ở nhà đi đừng chạy loạn.”

“Nhưng mà mình muốn nhìn thấy Tướng quân cùng Tướng quân phu nhân. qaq"

“Vậy cậu xem này, Tướng quân cùng Tướng quân phu nhân đều rất tốt. [ hình ảnh ][ hình ảnh ][ hình ảnh ]"

“Mình muốn sờ sờ bọn chúng. qaq "

“… Thiển Thiển ngoan, vẫn còn cơ hội.”

“Anh trai là đồ trứng thối. tat”

“…”

“A a a a a, lớp trưởng mình có thể ra ngoài!!”

“Hả? Không phải là cậu lến trốn ra ngoài chứ.”

“Không phải trốn ra đâu…, là mẹ! Mẹ nói mẹ hẹn trước cho mình một bác sĩ Trung y, chính lầ vào tối thứ sáu! Mẹ nói sau khi đưa mình đi khám bệnh xong mẹ sẽ đi đánh mạt chược với dì Trịnh! Sau đó mình có thể tự do hoạt động rồi! Chỉ cần trước mười giơf ới quán trà tìm mẹ là được rồi! Nhưng mà không biết được là bảy giờ mình đã khám bệnh xong chưa... Cho nên là lớp trưởng cậu có thể đợi mình một chút không?” 

“Có thể.”

“Vậy thì thật là tốt quá rồi!”



Lật lại xem nội dung tin nhắn một lần nữa, Lục Diệp nhìn thời gian một chút, đây là thời gian trước lúc được nghỉ đông.

Cậu buồn cười nhìn những kí hiệu vẻ mặt kia, không cần nhắm mắt ũng có thể tưởng tượng ra Thiển Thiển đang làm những vẻ mặt này. Cậu dừng một chút, ngón tay trượt đến  dãy số điện thoại mà cậu đã thuộc làu làu, ấn xuống nút gọi.

Dường như điện thoại được kết nối ngay lập tức, nghe được giọng nói mềm mại của Thiển Thiển ở đầu dây bên kia “Lớp trưởng”, trong nháy mắt tâm trạng nóng nảy của Lục Diệp được hồi phục như có kỳ tích, khoé miệng của cậu không tự chủ được hiện lên một nụ cười thản nhiên, giọng nói cũng nhẹ nhành đi rất nhiều.

“Là mình, không có gì, chỉ là muốn hỏi cậu hôm nay chơi có vui vẻ không thôi…”