Cô Ngốc Biết Yêu

Chương 47: Nghỉ đông (hai)




Vì thế ngày hôm sau một nhà Thiển Thiển liền lái xe đến thăm bạn tốt của mẹ Nhạc là nhà của dì Trịnh, trên đường này không thể không có chỗ đậu xe, nhưng sau này trên đường xe càng lúc càng nhiều, thời điểm chính phu khai phá khu phía nam này thì đặc biệt tìm vùng đất phía sau nhà của các hộ gia đình xây dựng bãi đỗ xe.

Cho nên buổi sáng bảy giờ Lục Diệp đã chờ sẵn trước cửa nhà của Thiển Thiển nhưng cũng chỉ theo Thiển Thiển một đoạn ngắn từ nhà của Thiển Thiển đến bãi đỗ xe thôi.

Như vậy Lục Diệp cũng không vui vẻ gì, vừa được giải phóng sau khi nghỉ đông, ông nội liền ra lệnh cho Lý Nam Dương đưa cậu đi huấn luyện dã ngoại sinh tồn ở trên núi sâu, thấy cũng chuẩn bị đến tết, ông nội mới cho phép cậu về nhà, gần nửa tháng không được thấy Thiển Thiển rồi, trong lòng Lục Diệp nóng nảy như mèo, cả đêm xem đi xem lại ảnh của Thiển Thiển trong điện thoại cũng không thể giảm bớt sự nhớ nhung trong lòng của cậu, vào thời điểm huấn luyện Lý Nam Dương đều nói rằng quá khứ của cậu đã qua rồi.

Cậu về nhà cất đồ đạc xong, cũng không nghĩ đến việc nghỉ ngơi một chút, liền phong trần mệt mỏi chạy đến nhà Thiển Thiển cắm rễ, cũng chưa từng nghĩ đến việc Thiển Thiển lại ở trong nhà như vậy, có thể cả một ngày không bước ra khỏi cửa. Ngồi ba ngày, thật vất vả mới đợi được Thiển Thiển bước ra khỏi nhà, trong lòng cậu còn mừng hơn việc lần đầu tiên nhận được tiền mừng tuổi, chủ yếu là vì kiềm nén quá lâu, ánh mắt nhìn Thiển Thiển thường xuyên không khống chế được mà trở nên giống như đói khát, khiến cho mọi người xung quanh liên tục chăm chú nhìn cậu, cậu cũng không chú ý. Mỗi khi bị Thiển Thiển phát hiện, cậu sẽ cúi đầu xuống kiểm điểm một chút, nhưng lúc ngẩng đầu lên lần nữa thì lại hận bản thân không thể dính hai mắt mình lên người của Thiển Thiển.

Lục Diệp có chút khổ sở, cũng không cam chịu chỉ có thể nhìn thấy Thiển Thiển một lúc vào buổi sáng như vậy được, lập tức bấm điện thoại gọi cho Lý Nam Dương.

Lúc được trở về nghỉ ngơi, hàng ngày Lý Nam Dương đều tụ tập với các bạn của mình, Lục Diệp nhờ anh giúp cha cậu thông suốt trong việc cho Lục Diệp học lái xe, sau đó cùng Lục Diệp tìm vài người hiểu biết cùng nhau thành lập một nhóm đi thám hiểm sinh tồn. Anh đã trải qua thương trường cả đời, cái gì gọi là bọn đầu trâu mặt ngựa đều đã gặp qua hết, gần sang năm mới, cũng không muốn nghe thêm những chuyện ngổn ngang làm mình bực bội, cho nên không cho phép bất kỳ ai đến chúc tết anh, cho nên công việc của Lý Nam Dương cũng đặc biệt nhàn rỗi. Lý Nam Dương là trẻ mồ côi, muốn anh về nhà ăn tết anh cũng không có nhà để về, cho nên liền ở lại nhà họ Lục, sau khi cha mẹ anh qua đời ngoài ý muốn thì anh liền nghĩ học mà nhập ngũ, bằng lòng cố gắng chịu cực khổ, ở trong bộ đội cũng được xem như là người nổi bật. Ba Lục trước kia cũng có quan hệ rất tốt với ba mẹ của Lý Nam Dương, sau khi cha mẹ của Lý Nam Dương qua đời cũng đối đãi với anh như con ruột, quan hệ của anh vs Lục Diệp cũng rất tốt, còn từng nói đùa rằng muốn sữa thành họ Lục, kết nghĩa anh em với Lục Diệp, nhưng suy nghĩ lại cảm thấy cái tên "Lục Nam Dương" nghe kỳ quái như thế nào ấy lại thôi.

Sau khi Lý Nam Dương nhận điện thoại của cậu xong, không nói hai lời liền lái xe đến, sau khi đợi Lục Diệp lên xe xong mới ra vẻ lưu manh hỏi: "Tôi nói cậu lòng như lửa đốt gọi tôi đến đây làm gì vậy? Sẽ không phải là làm sai chuyện gì rồi cần người anh này đưa cậu trốn đến chân trời góc bể đấy chứ? Cảnh cáo cậu trước, nếu cậu là con gái, vậy chuyện này tôi cũng có thể miễn cưỡng đồng ý được, nhưng đáng tiếc rằng cậu là nam. Tuy rằng mọi người đều nói trong bộ đội có nhiều gay, nhưng cũng không có nghĩa là tôi cũng muốn làm gay đâu à."

"Bớt nói nhiều đi, lái xe của anh cho tốt vào." Lục Diệp nói cũng không ngẩng đầu lên, vào lúc cậu gọi điện thoại cho Lý Nam Dương thì cũng đã chuẩn bị tâm lí chịu đựng cái sự lắm mồm này của anh ta rồi. Nhưng mà hết cách rồi, tuy rằng tám trăm năm trước cậu đã đi học lái xe rồi, nhưng theo quy định thì cậu vẫn chưa đủ tuổi để thi bằng lái, trong thời gian tết âm lịch kiểm tra nghiêm ngặc như thế này, cậu không muốn bị phạt.

"Được được được, cậu không cho tôi nói nhiều thì tôi sẽ không nói nhiều, nhưng cậu cũng phải cho tôi một cái mục tiêu đi chứ?" Ngoài miệng thì Lý Nam Dương nói sẽ không nói nhiều, nhưng vừa mở miệng liền khiến người ta xem thường đến mức có suy nghĩ muốn đánh cho anh ta hai quyền rồi, "Đầu tiên là tôi muốn nói trước một chuyện là tôi sẽ không đưa đàn ông đi hóng gió đâu."

Lục Diệp lười phản ứng lại với anh ta, mở phần mềm định vị trên điện thoại lên, sau ba bốn giây giảm xóc, trên màn hình điện thoại xuất hiện một điểm đang sáng. Sắp đến giờ cơm, trên đường có rất nhiều xe, tốc độ di chuyển của điểm sáng cũng không nhanh. Cậu tự tay đưa di động cố định ở kính chắn gió sau, chỉ cho Lý Nam Dương nhìn: "Đuổi theo chiếc xe này."

"Yes sir." Lý Nam Dương đánh tay lái, thân xe liền trượt ra ngoài vững vàng, mở ra một khoảng cách, anh lại nháy mắt nói: "Đang theo dõi ai thế? Vô gian đạo? Sứ đồ hành giả? Hay là đi cười trộm anh nào?"

Sau khi cố định điện thoại lên cửa sổ xong thì luôn nhìn ra ngoài, lúc này Lục Diệp quay đầu lại, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm Lý Nam Dương khoảng năm giây, bỗng nhiên nhếch miệng lộ ra hàm răng trắng, nói: "Không ai nói cho anh biết là chó độc thân không nên hỏi đông hỏi tây sao? Gần sang năm mới rồi, tôi cũng không muốn đả kích anh đâu đấy."

Bị nắm thóp, vẻ mặt Lý Nam Dương liền nhanh chóng xụ xuống, đã sớm đoán được người mà Lục Diệp muốn đi theo là ai rồi, lúc nãy là cố ý nói càn trêu đùa Lục Diệp một chút, không có nghĩ đến việc Lục Diệp không chỉ không bị anh đùa thì thôi đi, còn phản quân lại anh nữa chứ. Anh phẫn nộ nói: "Cậu cũng không phải là chó độc thân sao? Cô bé kia cũng chưa phải là bạn gái của cậu đâu đấy."

"Sẽ thành sự thật rất nhanh thôi." Lục Diệp chậm rãi kéo dây an toàn một chút, thay đổi tư thế ngồi cho thoải mái, lời nói của cậu làm cho Lý Nam Dương tức đến mức thiếu chút nữa phun máu ra rồi, "Ít nhất là dáng vẻ lúc này của tôi, cũng được xem như là một cái gì đó trong ngày để nhìn về phía trước. So với những người đã sống 19 năm rồi, ngay cả mầm mống để khiến cho anh ta tốt hơn cũng không thấy, anh thấy tôi nói đúng không?"

Nói xong, cậu còn đặc biệt cười với Lý Nam Dương. 

Đúng không? Đúng cái con vịt ngồi.

Lý Nam Dương oán hận thầm nghĩ.

***

Thật đúng là ở trên có chính sách ở dưới có đối sách mà, Lục Diệp cảm thấy theo đuôi Thiển Thiển theo cách này so với tự mình theo thì tốt hơn, cách một tầng của kính xe, độ nhạy cảm của Thiển Thiển với ánh mắt của cậu rõ ràng là giảm xuống rất nhiều, cậu có thể thấy thế nào thì nghĩ thế ấy, chỉ là cái người Lý Nam Dương bên cạnh này thật là ồn ào, nhưng trong hai ngày này Lý Nam Dương còn có công dụng, cho nên cậu nhịn, đợi sang năm mới trước khi Lý Nam Dương trở về bộ đội, phải đưa Lý Nam Dương đến một nơi không người đánh cho một trận mới được.

Theo đuôi Thiển Thiển cũng đến đêm 30 tết rồi, hai ngày đầu năm Lục Diệp phải trở về núi, cậu suy nghĩ hôm nay nhất định phải nghĩ cách gặp mặt Thiển Thiển quang minh chính đại một lần.

Đầu tiên là cậu điện thoại cho Thiển Thiển, thăm dò là đêm nay cô sẽ cùng người nhà đi đốt pháo hoa ở ngoại thành, thuận tiện hỏi thăm tin tức thói quen đón giao thừa. 

Bởi vì những năm gần đây khói mù càng lúc càng nghiêm trọng, trong thành phố đã thông qua "Cấm đốt pháo hoa trong thành phố.", quy định trong trung tâm thành phố không được đốt pháo hoa, chỉ có thể đi đến nơi ngoại ô mới được đốt pháo hoa.

Ăn cơm tất niên ở nhà bác cả, lấy tư cách nhỏ tuổi nhất nhà, tiền lì xì mà Thiển Thiển và Nhạc Kỳ Sâm lấy được cũng chùn tay. Lúc cơm nước xong cũng hơn tám giờ, người trong nhà vui vẻ chuyển tất cả các pháo hoa mua được lên xe, chạy chậm rãi đến ngoại ô.

Trong nhà có rất nhiều trẻ con, mà Nhạc Kỳ Sâm lại đẹp trai như vậy, người lại đặc biệt có sức hút, trẻ con rất thích gần gũi anh. Ngược lại là Thiển Thiển, vừa ra khỏi cửa là hóa trang như cướp ngân hàng vậy, nhìn hết sức quái dị, lúc ở nhà cũng không nói nhiều, phản ứng của cô cũng tương đối chậm, không theo kịp suy nghĩ của những đứa trẻ kia, so với việc chơi đùa cùng đám nhóc kia, cô thích ngồi một mình ở ghế sofa xem tiểu thuyết hoặc là ngủ gật, nhiều lắm là lúc chứng kiến có đứa bé sắp ngã thì đưa tay ra đỡ thôi. Cho nên sau này, đám con nít đều vây quanh Nhạc Kỳ Sâm, làm Nhạc Kỳ Sâm cũng không chuyên tâm đến việc quan tâm đến Thiển Thiển.

Thấy khắp người Nhạc Kỳ Sâm đều là trẻ con, một tay dắt một đứa, trên lưng một đứa thì không nói, còn có thêm hai đứa như gấu Koala ôm bên đùi của anh. Thiển Thiển đồng tình sâu sắc với chuyện này, lúc Nhạc Kỳ Sâm mồ hôi đầy đầu cũng không quên nhìn mình, Thiển Thiển rùng mình một cái, nói: "Anh hai trước tiên anh......từ từ chơi nha, em đi dạo xung quanh một chút, tùy ý đi một chút, sẽ quay lại nhanh thôi."

Nói xong, cô cũng không đợi Nhạc Kỳ Sâm trả lời, liền xoay người rời đi, trong lòng có chút áy náy: Đừng trách đứa em gái không hiền hậu này nha anh hai, thật sự là với những đứa bé này em thật là hết cách rồi."

Nhìn bóng lưng chạy trối chết của Thiển Thiển, Nhạc Kỳ Sâm cũng ngổn ngang trong gió rồi, anh đúng là thành một nhân vật bà vú rồi, nhưng bởi vì đối tượng cần che chở chính là em gái bảo bối của anh, những thứ như kéo nước mũi mang theo nước miếng cũng không có việc gì để nói nhưng mà mấy đứa trẻ này còn lăn trên đất muốn bám vào ai thì bám thôi!!!

Nói đi liền chạy đi, nhưng Thiển Thiển cũng không dám chạy đi xa, khoảng đất này cũng không lớn, không chứa được nhiều người, hơn nữa tình trạng giống nhà Thiển Thiển rất nhiều, đều là đi cả nhà, có người lớn có trẻ nhỏ, đi qua đi lại, không cẩn thận một chút là sẽ va vào người khác.

Thiển Thiển đi được hai vòng thì định trở về, kết quả là vừa xoay người lại liền đụng đầu vào trong ngực của một người.

Lúc cô xoay người lại chưa từng nghĩ phía sau mình sẽ có người, sức lực có chút lớn, quần áo mặc lại dày như vậy, đụng vào người của người ta như vậy, người ta còn chưa kịp phản ứng, mình đã bị bắn ra hai bước mà lảo đảo.

Người kia thấy thế, vội vươn tay đỡ lấy cánh tay của cô.

Thiển Thiển ổn đinh thân thể, cách một lớp khẩu trang mà ồm ồm cảm ơn người kia: "Cảm ơn nha. Thật xin lỗi, tôi......"

Cô vừa nói vừa ngẩng đầu lên, lúc đã nhìn rõ là ai, giọng nói của cô dừng lại một chút, sau đó kinh ngạc nói: "Lớp, lớp trưởng? Tại sao lại là cậu?"

Lục Diệp chăm chú nhìn vào đôi mắt của cô đang trừng lớn nhìn mình một lúc, mới nở nụ cười, chậm rãi nói: "Mình đến đốt pháo hoa, gặp được cậu, nên đến đây chào hỏi."

Đúng ra những từ này là sai thứ tự, thứ tự chính xác phải là.....

"Mình đến thăm cậu một chút, tiện thể đốt pháo hoa."

Thời tiết mùa đông khắc nghiệt như vậy, Lục Diệp chỉ mặc một cái áo sơ mi kẻ ô bằng bông, áo khoác cũng màu xanh đen như vậy, nhìn giống như chỉ có một lớp áo mỏng manh, cũng không biết có thêm gì không, còn có một cái quần thường màu đen nữa. Ăn mặc phong phanh như vậy, ở trong phòng bật máy điều hòa còn tạm chấp nhận được, nhưng ở phía bắc được mệnh danh là có thể đông lạnh sói thành chó này mà nói, mặc như vậy đi ra ngoài không bị đóng băng thì cũng co lại run rẩy. Nhưng hình như Lục Diệp không cảm thấy lạnh, tay của cậu vẫn còn đặt trên người của Thiển Thiển, dáng đứng vẫn kiên cường như cây tùng, lúc nói chuyện với Thiển Thiển răng cũng không va vào nhau cầm cập, đủ thấy thể chất người này tốt bao nhiêu.

So sánh ở dưới, nơi đó của Thiển Thiển bọc đến ba lớp, quần áo từ đầu ngọn tóc đến ngọn ngón chân đều rất buồn cười.

Thiển Thiển cảm thấy mình cũng không tốt, bèn dùng đôi tay bọc bao tay thật dày kéo khẩu trang xuống nói: "Lớp trưởng cũng đến đây đốt pháo hoa sao? Hôm nay lúc cậu gọi cho mình cũng không nghe cậu nói...hắc xì!

Cũng đúng lúc này, cô vừa kéo khẩu trang xuống thì có một trận gió lạnh thổi qua, không có khẩu trang bảo vệ, gió lạnh luồn vào xoang mũi của cô, cô còn nói chưa hết câu liền hắc xì.

Thiển Thiển dùng sức vuốt vuốt mũi, thật may là mình bị cảm một tuần trước rồi, nếu không nói không chừng hắc xì lúc này sẽ bắn nước mũi ra mất, mất mặt là chuyện nhỏ, nước vũi văng lên người Lục Diệp mới là chuyện lớn.

Lục Diệp thấy vậy thì cau mày lại, đợi Thiển Thiển thả tay xuống liền lập tức giúp cô kéo khẩu trang lên, trả lời: "Là quyết định tạm thời. Đừng kéo khẩu trang xuống, hôm nay gió lớn, cẩn thận lại cảm lạnh."

Đúng là quyết định tạm thời, lúc suy nghĩ này mới xuất hiện trong đầu, Lục Diệp cũng không xác định được bản thân có thể thuyết phục được ba đến đây đốt pháo hoa hay không.

Ba Lục là một nhà kinh doanh, nhà kinh doanh rất chú trọng đến sức khỏe, chỉ cần công ty không có việc gì lớn, ông đều cố gắng duy trì quy luật làm việc và thời gian nghỉ ngơi thành một thói quen tốt, cũng không thích xen vào những thứ gọi là "hoạt động của người trẻ tuổi". Nếu là thời gian khác, Lục Diệp cũng không ngại để ông ở nhà một mình, dù sao cũng đã là thói quen rồi, nhưng dù sao đây cũng là ngày lễ quan trọng nhất trong năm, mặc dù Lục Diệp rất muốn gặp mặt Thiển Thiển một lần, cũng không tiện để cho một mình ông ở trong căn phòng rộng lớn như thế mà mình cùng Lý Nam Dương ra ngoài đi chơi được.

Tình cảm mà Lục Diệp đối với ba mình có chút phức tạp. Khi còn bé, mặc kệ là trong sách giáo khoa hay trên ti vi, đều bình chọn ba là một người phi thường, cho nên cậu rất sùng bái ba của mình. Cho dù tuổi còn nhỏ đã bị ba ném đi tập võ cậu cũng chưa bao giờ oán hận, chỉ là cố gắng theo kịp tiến độ huấn luyện, cố gắng không làm cho ba mất mặt. Sau khi trưởng thành một chút, bởi vì công ty đang trong giai đoạn phát triển, một năm ba Lục có đến tám mươi phần trăm thời gian phải đi công tác hay là phải ở lại công ty, cho dù là về nhà ăn tết, thì chỉ cần một cú điện thoại liền phải thu dọn đồ đạc đi rồi. Lục Diệp hết sức khổ sở, sau khi ông đi lại oán giận ông, sau đó cũng học theo ông, thường thì ở nhà cũng chỉ có một mình mẹ. Loại oán giận này đạt đến đỉnh điểm là khi ba Lục ra nước ngoài khảo sát tình hình thị trường mà không thể chạy về nhìn mẹ lần cuối trước khi mẹ qua đời vì bệnh, cho dù từ đó về sau, ba Lục áy náy trong lòng mà rời khỏi nơi đó, mọi chuyện đều tự thân tự lực, dọn về thành phố A này sinh sống, cũng thể hiện khát vọng tình thương của ba mà quan tâm cậu, cũng không cách nào xóa bỏ hết oán giận mà cậu dành cho ông. Cậu không nói chuyện cả ngày, thành tích học tập xuống dốc không phanh, môn bóng rổ mà cậu thích nhất cũng không chơi, sau khi thi tuyển cấp ba xong, cậu có thái độ kiên quyết từ chối lời đề nghị phải nhờ vào mối quan hệ, thậm chí đuổi vị trung tá lãnh đạo đã tới cửa khuyên cậu đi ra ngoài, cam chịu tình nguyện học ở Nhất Trung, sau đó thu dọn đồ đạc tự mình ra khỏi nhà.

Lục Diệp biết mình chính là đang giận chó đánh mèo, đi công tác là một hoạt động phải làm, ba không có khả năng từ chối, việc mẹ qua đời vì bị bệnh, cũng không liên quan đến ba. Trong lòng cậu hiểu rõ, cho nên cho dù có oán giận, thì cũng theo thời gian nửa năm này trôi qua rồi.

Lúc cậu nhắc đến chuyện này với ba, tâm trạng có chút thấp thỏm, cậu luôn luôn kín kẽ, rất ít bộc lộ cảm xúc ra ngoài, xem như trong lòng đã tha thứ cho ba rồi, cậu cũng chưa từng nói ra ngoài, ba nói chuyện với cậu thì cũng chỉ là hỏi một câu đáp một câu, quan hệ cha con vẫn không mặn không nhạt như thế.

Cũng không nghĩ đến việc ba đồng ý không chút do dự như thế, thoạt nhìn thì ông ấy còn có vẻ tích cực hơn cả cậu: "Mau mau mau, tiểu Lý, đi lấy áo khoác của tôi ra nhanh lên, cho dù như thế nào thì cũng là vợ của con tôi, cho dù trễ hơn nữa thì tôi cũng muốn đi gặp. Ta nói con này cái thằng tiểu tử thối còn muốn giấu ta đến khi nào, cũng đâu phải người ngoài, tại sao lại không nói cho ba biết chứ?

Như thế thì Lục Diệp mới biết được cái tên Lý Nam Dương kia đã bán đứng cậu.

Gân xanh trên trán cậu đập "thình thịch", nắm tay cũng rung động kêu "răng rắc", Lý Nam Dương thấy tình hình không ổn, vội vàng nói một câu "Tôi tôi tôi đi lên giúp ông ấy mặc quần áo đây.", sau đó "Vèo" một tiếng, nhảy như chuột lên lầu hai.