Cô Ngốc Biết Yêu

Chương 36: Cuộc gặp gỡ vô tình (1)




Cuối tháng mười một, kỳ thi giữa kì ở Nhất Trung như sét đánh ầm ầm. Đám học sinh đã thong dong nửa học kì lại bắt đầu đau khổ ca thán, lại đến lúc nước đến chân mới nhảy. học thuộc cổ văn thì học thuộc cổ văn, làm đề thì làm đề, cả thời gian nghỉ giải lao cũng cực khổ vùi đầu vào học hành, thành ra học thần Lục Diệp và Nhạc Thiển Thiển trở thành người rảnh rỗi nhất cả lớp.

Có một lần học trên lớp không cần phải đi ra sân tập, vậy mà cả lớp không có ai đi chơi, cả phòng học yên tĩnh như đang trong giờ học. Lúc này Thiển Thiển tỉnh ngủ vươn vai một cái thật lớn, bảo Giang Đường cho mình đi ngoài đi nhà vệ sinh. Lúc đi qua bục giảng cô còn có tâm trạng vui vẻ, ngâm nga một khúc nhạc vui, kết quả…

Mười mấy hai mươi bạn học ngồi ở hàng ghể trước đồng loạt cùng dừng bút lại, trợn mắt nhìn cô!

Mọi người đều đang liều mạng học tập, bạn muốn đi vệ sinh thì yên lặng đi đi, còn hát làm cái gì, sợ người khác không biết bạn đi nhà vệ sinh hay sao!

Học thần Lục Diệp đã nổi tiếng từ lâu, cậu ấy không đọc sách cũng thôi đi, dựa vào cái gì một người như bạn môn số học chỉ thi được 50 điểm cũng không đi xem sách!

Không đọc sách thì không đọc sách đi, mời bạn ra đó hóng mát đi được không? Lại còn dám ung dung thảnh thơi xuất hiện ở trước mặt đám người đang bị chín môn học hành hạ đến sức lực và tâm trí đều quá mệt mỏi. Bạn đây là đang muốn trắng trợn tạo thù hận sao!

Bị mười mấy hai mươi đôi mắt như sắp phun ra lửa nhìn chằm chằm như vậy, Thiển Thiển bị doạ sợ đến mức nhà vệ sinh cũng không dám đi, ảo não trở về vị trí của mình, uất uất ức ức nằm ở trên mặt bàn, dùng ánh mắt dò xét Giang Đường.

Giang Đường bất đắc dĩ thở dài một tiếng, chỉ tiếc rèn không thành thép, nhìn cô. “Thiển Thiển, còn hai ngày nữa là sẽ phải đi thi, cậu không thể an phận thủ thường ngồi xem sách hay sao?”

“Nhưng mà thật sự mình cảm thấy không có gì đáng xem mà.” Thiển Thiển ngã xuống trên mặt bàn, sống dở chết dở nói: “Có thể hiểu thì nghe giáo viên nói một chút cũng đã hiểu rồi, nếu như nghe giáo viên nói cũng không hiểu thì dù mình có xem sách cũng không chỉ là tự lừa minh, có làm theo cũng không hiểu gì. Nhưng mà mình cũng đã ngoan ngoãn chuẩn bị bài.”

“Nếu như cậu không hiểu thầy nói, vậy cậu đi tìm người khác giảng lại cho cậu một chút đi.” Giang Đường gõ một cái không nặng không nhẹ lên trán của      Thiển Thiển, nói: “Anh trai Nhạc Kì Sâm của cậu này, nhờ người này thì tốt biết bao, từng đạt điểm cao thi học kỳ cơ mà, có chỗ nào không hiểu được cơ chứ, bảo đảm cậu sẽ ngày càng so easy đúng không?

“Không cần đâu.” Thiển Thiển cười nhìn có vẻ ngây thơ ngốc nghếch: “Thời gian anh trai ở nhà đều dùng để làm các loại món ăn mới, điểm tâm mới cho mình ăn, mình không nên chiếm dụng, sẽ ảnh hưởng tới tính sáng tạo tích cực của anh ấy!”

“Nói còn dễ nghe hơn hát, thật ra thì chính là do cậu thèm ăn.” Giang Đường hung hăng lườm cô một cái, lại nói: “Vậy cậu đi tìm người kia giảng cho cậu đi, người kia cũng không kém hơn anh trai của cậu, hơn nữa mình nghĩ cậu ấy nhất định sẽ vô cùng tình nguyện.”

Cô vừa nói, vừa hếch miệng về bên phải.

Thiển Thiển nhìn theo hướng ngón tay… là Lục Diệp.

Cậu ấy đang dùng hai tay chống trán, thời tiết ở nơi này bắt đầu chuyển lạnh, lúc các bạn học đã thay đồng phục học sinh mùa thu, cả lớp cũng chỉ còn lại một mình cậu ấy mặc áo sơ mi trắng mùa hè , ống tay áo được sắn lên tới khuỷu tay sạch sẽ ngăn nắp, cánh tay lộ rõ đường cong của bắp thịt. Tay phải của cậu ấy đang cầm bút viết lên một quyển sách luyện tập số học, cũng đang cày đề, bộ dạng lúc này của cậu ấy rất nhẹ nhàng, cảnh đẹp ý vui gấp ngàn lần so với cậu bộ dạng của cậu bạn cùng bàn đang cắn răng nghiến lợi, mặt mũi dữ tợn, tóc bị cào rối nhìn không khác gì ổ chim.

Sau khi tựu trường được một tháng, Lương lão sư lại thay đổi vị trí của học sinh trong lớp, mặc dù không tách Thiển Thiển vầ Giang Đường ra, nhưng Hạ Văn, Lâm Nhược Vân và Lục Diệp đều bị đổi chỗ khác, ngay sau đó lại bắt đầu thi hành chế độ đổi tổ luân phiên, hai bên cùng kết hợp, chỗ ngồi hiện tại của Lục Diệp ở bên tay phải của Giang Đường và Thiển Thiển, cách một cái lối đi ở giữa.

Cứ như vậy Thiển Thiển nghiêng đầu nhìn chằm chằm Lục Diệp một lúc lâu, cho tới khi đối phương phát hiện, quay đầu sang nở nụ cười với cô, mới thu hồi ánh mắt, vô cùng tiếc nuối nói với Giang Đường: “Học tập, là chuyện của đi học. Thời gian nghỉ ngơi nên dùng để nghỉ ngơi, sao có thể đi quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của người khác cơ chứ?”

Lần này đổi thành Giang Đường nhìn chằm chằm Thiển Thiển.

Giang Đường nhìn chằm chằm Thiển Thiển được ít nhất một phút, mới mặt không thay đổi quay đầu đi, tự nhủ: “Quả thật mình không nên để ý tới cậu.”

Lúc này nước mắt của Thiển Thiển trào ra như thác, nhào qua ôm lấy cô: “Anh anh anh Đường Đường chơi với mình đi, bọn họ đọc sách không thú vị chút nào, chỉ có cậu đồng ý trả lời mình…”

“Cậu cậu cậu cậu buông mình ra… Oa! Nước miếng của cậu dính trên quần áo của mình rồi…”

“Đi mà đi mà! Nếu mà cậu không chơi với mình, mình sẽ bôi nước miếng lên mặt của cậu!”

“ Được rồi đuợc rồi, mình sợ cậu rồi, nói đi nói đi, muốn mình chơi cái gì với cậu?”

“Hắc hắc…”

…….

Nghe các nàng thấp giọng đùa giỡn, khoé miệng Lục Diệp lộ ra nụ cười thản nhiên.

Buổi tối trước ngày thi một ngày, Thiển Thiển cầm áo ngủ vào phòng tắm, sau khi cởi áo lót, cô soi gương xoa xoa ngực của mình. Nhìn hai tiểu bạch thỏ, sau đó nhíu mày lại.

Cô nghĩ một chút, dùng khăn tắm quấn quanh mình, mở cửa phòng tắm thành một khe hở, thò đầu về phía phòng ngủ, gọi to: “Mẹ.”

Cũng không lâu lắm, mẹ của Thiển Thiển vừa thoa xong mặt liền đi ra khỏi phòng, hỏi: “Có chuyện gì vậy, Thiển Thiển?” 

Thiển Thiển nhìn một chút cửa phòng đang mở của anh trai, không nói gì, chẳng qua là vẫy vẫy tay với mẹ.

Mẹ của Thiển Thiển hiểu ý, cũng không hỏi lại, trực tiếp đi vào phòng tắm, sau khi đóng cửa lại mới lên tiếng: “Khó chịu ở chỗ nào sao?”

“Là ngực ạ…” Thiển Thiển vừa nói vừa cởi khăn tắm, chỉ vào dấu đỏ bị siết ở hai bên, nói: “Gần đây mặc áo lót cảm thấy có chút bị siết, sau khi cởi ra ở hai bên còn có chút đau.”

Mẹ nghe vậy, cầm áo lót Thiển Thiển treo ở một bên, nắn nắn, lại nhìn ngực Thiển Thiển. Khoa tay múa chân một chút, nói: “Chắc là đồ lót bị chật rồi. Thiển Thiển, con chịu hai ngày, chờ thứ bảy mẹ dẫn con đi ra ngoài mua mấy đồ mới, có được không?”

Quả nhiên đi mua đồ lót thích hợp nhất là do mẹ dẫn đi mua, anh trai vào tiệm đồ lót cũng sẽ đỏ mặt nha!

“Vâng.” Thiển Thiển gật đầu một cái.

Tiếp theo mẹ liền đi ra ngoài, Thiển Thiển vặn vòi hoa sen rồi tắm.

Đầu tiên là thoa xà bông, Thiển Thiển còn rất không vui bóp bóp ngực. Đám thịt này… Tại sao nó lại lớn lên chứ?

Tới lúc thi, Lục Diệp lại may mắn được phân cùng phòng thi với Thiển Thiển, trừ hai người bọn họ ra, ở phòng thi này còn có Giang Đường và ngoài ra còn có tám bạn học cùng lớp, một phòng thi tổng cộng có ba mươi học sinh, thì lớp 10.7 chiếm một phần ba trong số đó, Giang Đường và Thiển Thiển nói đùa phòng thi này đã bị người của lớp 10.7 nhận thầu. Nhưng mà loại tình huống này cũng chỉ có năm lớp mười mới có khả năng xảy ra nhất, bởi vì lớp mười là xếp loại thứ tự phòng thi, lớp mười một sẽ phân khoa xếp phòng thi dựa theo thứ hạng trong trường.

Kỹ năng khi đi thi của Thiển Thiển luôn nhanh nhẹn mạnh mẽ. Mỗi lần thời gian thi mới trôi qua hơn một nửa, không phải yêu cầu nộp bài thi thì là nằm xuống ngủ. Lục Diệp đã từng gặp một lần, Giang Đường cũng gặp qua không biết bao nhiêu lần đối với lần này cũng không cảm thấy quái dị, về phần những người khác trong phòng thi chính là tròng mắt rơi đầy đất, trong đó tám bạn học cũng lớp là quá mức nhất.

Đời người chưa bao giờ gặp qua thần kỹ như vậy! Vốn cho rằng thành tích của Thiển Thiển chỉ thiên về một môn, không nghĩ tới người ta có tuyệt thế thần kỹ trong người, không chỉ có vậy mỗi lần thời gian thi chỉ qua một nửa lại yêu cầu nộp bài thi hoặc là trực tiếp ngủ. Nói như vậy, lời đồn trong lớp “Bạn học Nhạc Thiển Thiển thật ra là một người ưu tú giấu mình, chỉ cần bạn ấy có thể làm thì đều luôn đạt điểm tối đa” là thật sao? Nếu không làm sao có thể chỉ dùng một nửa thời gian thì có thể xếp thứ hơn sáu trăm.

Không sai, thứ hạng 605 không phải là cao, nhưng mấu chốt là bạn ấy chỉ dùng một nửa thời gian thôi! Bọn họ dùng tất cả thời gian, nhiều nhất mới chỉ thi tới thứ hạng chín trăm, theo như tỉ lệ mà nói, bọn họ kém hơn Thiển Thiển nhiều.

Sau khi cuộc thi kết thúc là thứ bảy, thời tiết rất tốt. Sau khi ăn cơm trưa xong, mẹ và Thiển Thiển cùng ra khỏi nhà. Bởi vì đi mua đồ dùng của con gái, Nhạc Kì Sâm cũng không đi theo, ở nhà một mình đọc sách.

“Mẹ, ngày hôm qua lúc bố gọi về có nói khi nào thì bố mới về nhà không? Lần này bố đi công tác cũng sắp bốn tháng rồi nhỉ?” Thiển Thiển kéo cánh tay của mẹ đi, đá văng hòn đá nhỏ dưới chân, buồn buồn không vui nói: “Lần này cũng quá dài rồi. Trước kia mặc dù cũng thường xuyên đi công tác, nhưng dài nhất cũng không vượt quá hai tháng.”

Bố của Thiển Thiển là kĩ sư thuỷ lợi cao cấp, vì yêu cầu nghề nghiệp, nên thường phải đi công tác.

“Sắp về rồi.” Mẹ vỗ nhè nhẹ mu bàn tay của  Thiển Thiển, trấn an, nói: “Bố nói nhiều nhất là trong khoảng hai tuần nữa là ông ấy sẽ về. Hơn nữa sau này, ông ấy có thể ở nhà lâu hơn một chút, đại khái là tầm nửa năm, ý định là để lúc con nghỉ đông ông ấy vẫn còn đang ở nhà, như vậy thì con có thể để cho ông ấy đưa con đi ra ngoài chơi mà.”

“Thật không? Vậy thì tốt quá!” Thiển Thiển lập tức lại cao hứng.

Thiển Thiển đi tới một cửa hàng đồ lót tường xuyên ghé thăm, sau khi nói người cần mua đồ lót là Thiển Thiển, nhân viên bán hàng đi lên ước lượng kích cỡ của Thiển Thiển.

Nhân viên bán hàng vừa ước lượng vừa thuận miệng hỏi: “Em gái nhỏ trổ mã rất tốt, bao nhiêu tuổi rồi? Vẫn đang đi học chứ?”

“Mười sáu, mới lên lớp muời.” Thiển Thiển buông lỏng cơ thể mặc cho cô ấy sờ soạng, còn không quên dặn dò: “Có thể chọn cho em vài cái mỏng một chút được không? Em mặc loại dày không được bao lâu thì sẽ có cảm giác bị siết chặt.”

“Thật ra thì một cái áo lót nếu được bảo dưỡng tốt thì mặc hai năm cũng không có vấn đề gì.” Nữ nhân viên bán hàng giải thích. “Em cảm thấy bị siết chặt là bởi vì trời nóng dễ toát mồ hôi, toát mồ hôi làm cho đồ lót dính chặt vào người, em sẽ cảm thấy có chút thắt chặt, cho nên cũng không phải do nguyên nhân là đồ lót nhỏ.”

Nữ nhân viên bán hàng giải thích xong, quay đầu nói kích cỡ của Thiển Thiển với một nữ nhân viên bán hàng khác.

Không lâu sau, vị nữ nhân viên bán hang kia cầm hai món đồ lót đi ra, nói: “Đây là mẫu mới của chúng tôi trong quý này, đều là kiểu mỏng, không có chút đệm nào, em nhìn xem có hợp ý không?”

Thiển Thiển nhận lấy, nhìn một chút, hai mắt đang như sương mù toả ra ánh sáng mừng rỡ.

Đồ lót kia đúng như lời của người phụ nữ bán hàng, chỉ một lớp mỏng, không thêm miếng đệm nào.

Trước kia đồ lót mà Thiển Thiển mua đều mua loại mỏng, nhưng không biết có phải ông trời chiều những bạn cỡ ngực không mấy tốt đẹp hay không, cho nên những đồ lót mỏng vẫn có những miếng đệm. Lần này hai món đồ lót mà nữ nhân viên bán hàng lấy ra, không hỉ mỏng mà lại còn ôm ngực. Phần lớp vải kia, ngay cả phần lớp vải phía trên đều có hai hàng lỗ thoáng khí.