Cô Ngốc Biết Yêu

Chương 3: Tựu trường




Yêu cầu này rất hợp lý, hơn nữa chủ nhiệm lớp các lớp khác đều là trực tiếp bổ nhiệm lớp trưởng, rất ít trưng cầu ý kiến học sinh đối với những chuyện nhỏ này, cho nên các em học sinh cũng không có ý kiến gì.

"Như vậy bạn Lục Diệp, có thể phiền em trong lúc học quân sự làm lớp trưởng không?"

Cái tên "Lục Diệp" này mới vừa được nói ra từ trong miệng chủ nhiệm lớp, cả lớp liền đưa tới một mảnh xôn xao. Là một học thần thiên tài truyền kỳ, không có học sinh giỏi nào mà không biết đại danh của cậu ấy, cho dù là đề thi chung thành phố hay là đề thi chung khu vực, vĩnh viễn chiếm đoạt vị trí thứ nhất, cũng vượt xa học thần đứng thứ hai 50 phút, có không biết bao nhiêu trường cao trung nổi tiếng mời cậu ta vào học, hiệu trưởng Hoa Trung còn từng hứa hẹn, chỉ cần Lục Diệp đồng ý lựa chọn Hoa Trung, không chỉ miễn ba năm học phí, sách vở, tiền sinh hoạt, còn cho cậu ta 800 đồng tiền sinh hoạt mỗi tháng, nếu như cậu ấy có thể giữ vững thành tích ưu tú trong top 10 toàn thành phố, nhà trường còn có thể mỗi một học kỳ phát tiền thưởng đặc biệt cho cậu ấy.

Thành tích nổi bật như thế, điều kiện ưu đãi như thế, tại sao Lục Diệp không vào, cũng không vào những trường cao trung nổi tiếng trong thành phố, ngược lại tới Nhất Trung, trường chỉ có thể xem là trường cao trung đứng thứ hai trong Thành phố A?

Đây dường như là nghi vấn trong lòng mỗi học sinh.

Mà Thiển Thiển đang bị phạt đứng ngoài cửa, là một trong số ít người biểu hiện tương đối lạnh nhạt, tên tuổi của Lục Diệp cô từng nghe từ anh trai, nhưng chỉ nghe giới hạn Lục Diệp là một học sinh rất trâu bò, cụ thể cố chấp như thế nào? Cô cũng không thể biết được, cũng chưa từng để ở trong lòng. Dù sao thân là một học sinh trung bình, cô mỗi ngày chỉ chú ý là tiểu thuyết mà mình theo dõi hôm nay có cập nhật hay chưa, cập nhật nhiều hay ít, hoặc là thời gian ngủ hôm nay có đủ mười hai giờ hay không, nếu như không đủ nên dùng tiết học vật lý để ngủ bù hay nên dùng tiết hóa học để ngủ bù hay là đều ngủ cả hai tiết học, chứ không phải quan tâm tên đứng đầu bảng của đề thi chung lần này là ai, người đứng đầu bảng lại cách người đứng thứ hai bao nhiêu phút.

Một hồi lâu, mới nghe được bên trong phòng học, một giọng nói lành lạnh đáp: "Có thể."

Không có bất kỳ người nào có ý kiến, đây là tất nhiên, biết mình được ở chung với thiên tài trong truyền thuyết đã là một cái tin vô cùng chấn phấn lòng người rồi, như thế nào lại có người phủ quyết chức lớp trưởng do thiên tài đảm nhiệm chứ?

Giải quyết xong chuyện quan trọng nhất, cô giáo Lương tiếp tục nói: "Tốt lắm, trước khi đi nhận sách, còn cần các bạn học mỗi người tự điền thông tin cá nhân, chỗ địa chỉ nhất định phải điền, càng chi tiết càng tốt. . . . . . À, phiếu thông tin cá nhân của cô đâu rồi?"

Cô giáo Lương cuốn quýt đổ hết đồ trong túi xách tìm kiếm một phen, mới không dám tin cô hình như đã để quên thông tin cá nhân trong phòng làm việc, trầm mặc khoảng ba giây, điều tiết cảm xúc xong, mỉm cười với nam học sinh ngồi phía sau cùng, trừ trả lời cô hai chữ "Có thể" ra cũng chưa từng nói thêm câu nào, nói: "Em Lục Diệp, có thể đến phòng làm việc giúp cô mang sấp thông tin cá nhân học sinh không?"

Nam sinh gật đầu một cái, đứng dậy, một thân áo sơ mi trắng quần jean bình thường, lại làm những học sinh khác phải hâm mộ vì mình không có được khí chất như vậy.

Thấy cậu quăng ánh mắt hỏi thăm với mình, cô giáo Lương vội nói: "Phòng làm việc của cô ở lầu năm, khối một lớp Anh ngữ, phòng làm việc số 5101, vào cửa quẹo trái bàn làm việc đầu tiên chính là của cô. Thông tin cá nhân học sinh để ở trên bàn."

Nam sinh nghe xong, không nói một lời đi ra cửa.

Xem ra thiên tài không dễ chung đụng rồi. . . . . .

Sau khi đưa mắt nhìn thiên tài đi ra cửa, toàn thể thành viên lớp 10C7 trừ Nhạc Thiển Thiển và Lục Diệp ở bên ngoài, đều có một nhận thức chung.

Nghe được tiếng bước chân càng đến gần, Thiển Thiển tò mò quay đầu lại, muốn nhìn bộ dáng của học sinh rất trâu bò trong miệng anh trai thế nào, sau khi tan giờ học có thể có chuyện để nói với anh.

Trong chốc lát, Thiển Thiển liền bốn mắt nhìn nhau với người từ trong phòng học đi ra.

Đó là một đôi mắt rất đen, đen không thấy được bất kỳ ánh sáng nào, vừa nhìn vào liền thấy một loại cao ngạo coi trời bằng vung, nhìn kỹ lại có thể nhìn ra vẻ cất giấu sau đó, mệt mỏi thâm thẩm, quầng thâm dưới mắt rất sâu, tựa như hai tháng nghỉ hè, không có bài tập cũng không có học thêm kia, cậu ta giống như cũng không có một ngày nghỉ.

Nói tóm lại, đôi mắt này cho người ta cảm giác rất áp lực.

Mệt mỏi, bản thân buông xuôi, mờ mịt, tối đen. . . . . .

Trong cặp mắt này giống như không có gì cả, rồi lại giống như tràn đầy rất nhiều tâm tình tiêu cực.

Thiển Thiển nhìn thấy những cảm xúc nặng nề đến kinh người này không tự chủ được giật mình, đợi đến khi cô hoàn hồn, cậu ta đã lướt qua cô đi về phía đầu hành lang rồi, nói cách khác, trừ một đôi mắt ra cô cái gì cũng không thấy.

Một người làm sao sẽ khổ sở thành cái dạng đó chứ? Nhìn thấy như vậy trong lòng cô cũng có chút khó chịu.

Thiển Thiển mê muội gãi gãi đầu.

Nhưng chuyện này dù sao cũng không phải là chuyện của mình, cô chỉ khó chịu một lát, liền quên đi.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sương mù đầu thu dần dần tản đi, sáng sớm tia sáng mặt trời đầu tiên xuyên qua tầng mây chiếu xuống cả vùng đất, cũng chiếu xuống mặt Thiển Thiển.

Nhìn chằm chằm những vết lốm đốm kia làm cho người ta vừa nhìn đã cảm thấy rất thoải mái, Thiển Thiển cắn cắn móng tay, còn nhịn không được đi về phía trước hai bước, để cả người cô cũng đắm chìm dưới ánh mặt trời ấm áp lại không cháy người.

Một luồng gió mang theo chút hơi nước nhẹ quét qua gương mặt, Thiển Thiển kìm lòng không được ngẩng đầu lên, giống như có thể cảm nhận được ánh mặt trời chiếu lên trên mặt mình, cô thoải mái nheo mắt lại, khóe miệng cũng tạo ra nụ cười bình thản.

Khi Lục Diệp đi tới đầu hành lang, lại vừa vặn thấy hình ảnh Thiển Thiển được bao phủ ở dưới ánh mặt trời.

Cũng không biết có nên nói ngay cả ông trời cũng thiên vị cho cô không, cả hành lang cũng chỉ có chỗ cô đứng là có nắng. Cô chắp tay sau lưng đứng ở dưới ánh mặt trời, áo sơ mi trắng chỉnh tề, hai vai mang balo màu trắng sữa, váy màu lam nhạt, giày Cavans vẽ tay, cùng móc khóa trắng trong thuần khiết làm cô có vẻ đơn thuần lại sạch sẽ. Cô hơi ngẩng mặt, nhắm hai mắt, hình như là đang hưởng thụ ánh mặt trời trên mặt, rõ ràng là đang chịu phạt, khóe miệng lại hài lòng mỉm cười xem ra giống như cô đang hưởng thụ một kỳ nghỉ.

Từ nhỏ đến lớn, Lục Diệp gặp qua không ít học sinh bị phạt đứng, bọn họ hoặc là cúi đầu bày ra bộ dáng nghiêm túc hối cải, hoặc là cứng cổ làm ra bộ dáng đánh chết cũng không cảm thấy mình sai. Nhưng giống như cô, vừa ngoan ngoãn tiếp nhận hình phạt, lại vừa làm ra vẻ không liên qua gì khiến trừng phạt biến thành một loại thú vui, anh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

Anh dừng bước, không biết mình tại sao lại muốn dừng lại, nhưng chính là cảm giác chân bước không được, thậm chí ngay cả sấp tài liệu trong tay cũng không ý thức được mà bị nhàu nắn.

Anh mơ hồ cảm giác mình hình như đang đợi cái gì.

Chờ đợi cái gì chứ?

Chờ đợi. . . . . .

Đợi đến khi cô nhận thấy được sự tồn tại của mình, chờ đợi cô xoay đầu lại, dùng cặp ánh mắt sáng ngời kia, lần nữa tò mò nhìn mình.

Giống như đợi rất lâu, nhưng trên thực tế thì không lâu lắm, cô vẫn không quay đầu lại, cô đang đắm chìm trong sự thỏa mãn nho nhỏ của mình, hoàn toàn không để ý đến người khách không mời mà đến này.

Anh có chút không kịp đợi, lòng bàn tay cũng rịn ra chút mồ hôi.

Rốt cuộc, anh hít một hơi thật dài, sau đó đè giọng điệu này xuống ngực, nhẹ giọng nói: "Cậu. . . . . . Tên là gì?"

"Hả?" Nghe được câu hỏi của anh, cô xoay đầu lại, cười nhẹ nhàng nhìn anh, trong hai mắt khom thành hình trăng lưỡi liềm anh nhìn thấy bóng dáng của anh rất rõ ràng, giọng nói nhẹ nhàng trả lời, "Mình tên là Nhạc Thiển Thiển, còn cậu?"

Cô không bởi vì anh tùy tiện quấy rầy mà có bất kỳ bất mãn nào, ngược lại nụ cười trên mặt còn tươi hơn. Mặc dù như thế, anh vẫn cảm thấy mình đột nhiên lên tiếng là một loại làm phiền.

Anh chậm rãi dãn khẩu khí đè ở ngực ra, ngoắc ngoắc khóe miệng, từ khi mẹ mất đến bây giờ đây là lần đầu tiên cậu mỉm cười: "Mình tên là Lục Diệp."

Trong nháy mắt, anh sâu sắc nghe được tiếng tim đập của mình.

Nhiều năm về sau, Nhạc Kỳ Sâm hỏi anh tại sao lại thích Nhạc Thiển Thiển.

Anh trả lời: "Ở trên người cô ấy, tôi thấy được ánh sáng."

Sau khi nói tên, hai người mới gặp khó tránh khỏi rơi vào trong trầm mặc.

Chưa bao giờ chủ động nghiên cứu qua làm thế nào ở chung với một cô gái làm mình rung động, từ trước tới nay, lần đầu tiên Lục Diệp nếm được tư vị tay chân luống cuống này, anh vô thức giật giật ngón tay, nghe được tờ giấy bị ma sát. A một tiếng, mới nhớ tới chủ nhiệm lớp đang chờ tài liệu trên tay mình. Anh như được đại xá huơ huơ thông tin cá nhân học sinh, khô khan nói: "Cái đó, cô chờ mình đưa đồ cho cô, mình. . . . . . Đi vào trước."

"Ừ." Thiển Thiển vẫn như cũ cười đến mặt mày cong cong.

Bị nụ cười vô cùng có lực sát thương của cô đánh úp, trong nháy mắt Lục Diệp cảm thấy máu của mình vơi đi một nửa, anh sững sờ một chút, vội vàng đi vào phòng học, nhưng ngay cả tay chân phải phối hợp như thế nào cũng không quá quan tâm.

Giao đồ cho cô giáo Lương, sau khi trở lại chỗ ngồi, Lục Diệp mới biết mình mới vừa rồi đã làm chuyện ngu ngốc gì, không nhịn được chợt nện một đấm lên tường, trong lòng lại hận một quyền này không đánh vào mặt mình, một cơ hội tốt như vậy, không khí trong lành, ánh nắng tươi sáng, hành lang yên tĩnh, chỉ có hai người anh và cô, bọn họ có thể nói về cuộc sống hằng ngày, nói chuyện về hoài bão, nói chuyện một chút về tiêu chuẩn lý tưởng để chọn một nửa kia, bước đầu để lại ấn tượng sâu hơn. . . . . . Kết quả, anh lại cứ như vậy không có tiền đồ, chạy trối chết. . . . . .

Thật là kém cỏi!

Nhưng! Phải!

Không hề có lần sau!

Lục Diệp anh, chưa bao giờ lộn đầu hai lần ở một cái hố.

Anh sẽ nghĩ biện pháp, anh sẽ nghĩ biện pháp làm cô chú ý đến anh, làm lòng cô chỉ có anh, làm cô toàn vẹn thuộc về anh.

Bốn phía nghe thấy vang động, các bạn học chứng kiến trên vách tường đột nhiên có một vết lõm, cùng với cái tay còn ở chỗ kia, cũng yên lặng kéo ghế của mình cách xa Lục Diệp một chút.

Đầu óc của thiên tài so sánh với đầu óc của những người bình thương như bọn họ, đại khái có chỗ không giống nhau . . . . . .