Cô Ngốc Biết Yêu

Chương 24: Mộng đêm (1)




Tốc độ thu dọn đồ đạc hôm nay của Thiển Thiển tương đối nhanh, chủ yếu vì cô đã ngủ trong giờ chính trị và vật lý, ít đi hai quyển sách giáo khoa và sách bài tập kéo dài thời gian. Đến khi bàn học của cô đã thu dọn xong, Nhạc Kỳ Sâm vẫn chưa xuất hiện chỗ cửa phòng học —— thông thường sau khi tan học anh sẽ chạy đến để giúp Thiển Thiển cất sách vở, rồi hai người cùng về nhà. Cô cũng không ngây ngốc đợi trong phòng, đeo ba lô lên lưng đi qua phòng lớp 11B20.

Trong phòng lớp 11B20 còn kha khá học sinh chưa về, có một nam sinh ngồi tựa vào bàn truyền thông thấy cô đang thập thò ngoài cửa phòng học, mới cười nói: "Em là em gái của Nhạc Kỳ Sâm hả?"

Thiển Thiển ngập ngừng một lát, chắc là bạn học của anh trai, chắc không phải "kẻ kỳ quái" mà anh trai hay nói nên gật đầu: "Chào anh , em là Nhạc Thiển Thiển."

"Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu," anh ta khoa trương nói to hai tiếng, "Bình thường toàn nghe tên em từ miệng anh em đấy, anh của em đó hả, ngay cả nói chuyện phiếm cũng ba câu nhắc đến em một lần."

Anh trai thật sự rất thương mình, nhưng nghe người khác trêu chọc như vậy, Thiển Thiển, sờ sờ gáy cười ngượng ngùng với anh ta.

"Em đến tìm anh em à?" Nam sinh hỏi.

Thiển Thiển nói nhỏ: “Vâng."

"Vừa hết giờ cậu ta đã bị giáo viên chủ nhiệm gọi lên văn phòng, hình như có chuyện muốn dặn dò, cũng không biết khi nào mới quay lại. Nên cậu ấy nhờ anh ở trong đây để ý, nếu như em đến thì nói đến văn phòng của cô chủ nhiệm. Văn phòng cô lớp anh ở tầng năm, văn phòng tổ tiếng anh khối mười một, số phòng là 5102." Nam sinh hỏi lại, "Em nhớ chưa?"

Anh ta nghĩ mình chỉ vậy là cặn kẽ rồi, nhưng Thiển Thiển vẫn mù mờ —— tầng năm cô chưa từng đi tới. Ngoại trừ tiết thể dục, tiết âm nhạc, cô chưa từng đi đâu khỏi phạm vi phòng học và WC.

Thấy cô không lên tiếng, nam sinh đoán câu trả lời là phủ định, nhưng biểu tình ngây ngô của cô lại khiến nam sinh bật cười.

Anh ta đứng lên, tiện tay dọn đồ đạc vào trong ba lô, nói: "Thôi bỏ đi, để anh dẫn em. Anh nghe anh em nói em không giỏi tìm đường, chi bằng anh dẫn em tới trước mặt anh trai em cho rồi. Lỡ như em bị lạc trong trường học, anh em nhất định liều mạng với anh đó!"

Cô nào chỉ không giỏi tìm đường, mà là xứng với hai chữ mù đường...

Khuyết điểm bị người khác biết, Thiển Thiển đỏ mặt, nói câu cảm ơn nhỏ như muỗi kêu: "... Cảm ơn anh."

Thấy da mặt cô mỏng như vậy, nam sinh không trêu ghẹo nữa, ngộ nhỡ Nhạc Kỳ Sâm thấy em gái bảo bối đỏ mặt như thế lại tưởng mình làm gì không tốt với cô, bèn dùng vẻ mặt ngay thẳng: "Đi thôi."

Thiển Thiển vội vàng đi sau anh.

Lúc đến phòng 5102, cửa phòng đang khép hờ, nam sinh gõ cửa một cách cẩu thả, rồi đẩy cửa ra nhìn thẳng vào cô chủ nhiệm và Nhạc Kỳ Sâm nói: "A Sâm, mình dẫn em gái cậu lên tới rồi đây."

Nói xong, anh ta lách người, lộ ra Thiển Thiển ở phía sau.

"Anh!" Thiển Thiển vui vẻ vẫy tay với Nhạc Kỳ Sâm.

"Thiển Thiển ngoan," Nhạc Kỳ Sâm cười với Thiển Thiển, rồi quay đầu kinh ngạc nói với nam sinh dẫn Thiển Thiển lên, "Cậu tự dẫn em ấy lên?"

"Không còn cách khác," nam sinh nhún vai, rồi nghiêm túc nói, "Em gái cậu nhìn ngây ngô quá, mình lo nhỏ đi một mình sẽ lạc. Đến lúc đó cậu tìm mình đòi người thì phải làm sao?"

Cô nhìn... quá ngây ngô?

Thiển Thiển nghe xong sửng sốt một chút.

Là vì cô tìm không được đường trong trường, nên đến văn phòng thầy cô phải cần người dẫn?

Nhạc Kỳ Sâm để ý thấy phản ứng của Thiển Thiển, cau mày lườm nam sinh kia: "Sao lại nói vậy?"

Nam sinh đứng bên cạnh Thiển Thiển đương nhiên phát hiện cô đang ngơ ngác, mới hiểu được Thiển Thiển hiểu lầm chữ "ngây ngô" của mình, cho là mình đang nói cô ngốc, vội vàng sửa: "Ấy, Thiển Thiển à, anh nói "ngây ngô" không giống như em nghĩ đâu, mà là, mà là... À đúng rồi, em có đọc tiểu thuyết không?"

Thiển Thiển gật đầu: "Có."

"Vậy chắc em biết ý nghĩa cụm từ "xuẩn manh" phải không?"

"Biết. Là ngốc đến mức đáng yêu."

"..." Ngốc đến đáng yêu, cái ý này từ đâu xuất hiện vậy ?

"Dù sao em cũng biết nó là cụm từ mang nghĩa tốt trong tiếng Hán hiện đại há." Nam sinh chật vật giải thích tiếp.

"Đại khái là vậy," Thiển Thiển nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói, "Trong tiểu thuyết nam chính thường dùng vẻ mặt cưng chiều gảy chóp mũi nữ chính nói 'Sao em xuẩn manh vậy chứ', nữ chính sẽ không vui nói 'Sao anh mắng em', nam chính sẽ dỗ cô ta 'Anh không mắng em, anh đang khen em đó'. Tóm lại, nó là nghĩa tốt."

Nghe Thiển Thiển nghiêm túc phân tích xong, khoé mắt nam sinh giật một cái, khoé miệng cũng giật giật mất khống chế. Sau khi hít sâu một hơi, mới miễn cưỡng khiến mình không ngã ngửa, kiên quyết nói: "Hai chữ 'Ngây ngô' của anh giống với ý... 'xuẩn manh' của em đó. 'Xuẩn xuẩn đát', 'xuẩn manh', 'ngốc manh' và 'ngốc ngốc đát' bây giờ đều dùng để khen những người đáng yêu. Em hiểu chưa?" (Đây đều là những cụm từ bên Trung dùng, mình không chuyển sang tiếng việt, nó cũng không có ý nghĩa nhiều trong tiếng việt.)

"Hình như hiểu rồi..." Thiển Thiển còn nghĩ thêm điều gì đó, rồi nhấn mạnh, "Đó chính là ngốc đến đáng yêu mà. 'Ngây ngô' cũng có nghĩa là ngốc."

"... Được rồi, ngốc đến đáng yêu. Em nói ngốc đến đáng yêu thì chính là ngốc đến đáng yêu." Sau một phen tranh luận, nam sinh vẫy cờ trắng đầu hàng.

Tiếng anh ta vừa dứt, đôi mày thanh tú của Thiển Thiển cũng nhướn lên: "Nhưng em đâu có ngốc..."

"... ..."

Ngay cả đường trong trường mình học còn tìm không được mà cô dám nói mình không ngốc? Tự tin này ở đâu ra vậy?

Nam sinh oanh liệt cầu cứu Nhạc Kỳ Sâm đứng một bên xem kịch vui nãy giờ.

"Thiển Thiển, em chỉ cần biết tên này đang khen em đáng yêu là được rồi," Xem kịch vui đủ rồi Nhạc Kỳ Sâm mới lên tiếng, anh vẫy tay gọi Thiển Thiển, rồi nói với nam sinh, "Được rồi Tập Tranh, cảm ơn cậu dẫn em gái mình lên đây, lần sau sẽ mời cậu ăn cơm."

Thoát khỏi cảnh bị cặp mắt to tròn mù sương của Thiển Thiển nhìn chằm chằm, nam sinh tên Tập Tranh cảm thấy cả người khoan khoái, nói một câu "Quyết định vậy đi" rồi xoay người xuống lầu.

Sau đó Thiển Thiển được Nhạc Kỳ Sâm nắm tay dắt qua phía mình, giới thiệu với chủ nhiệm lớp: "Cô Từ, đây là Nhạc Thiển Thiển em gái em."

Rồi anh nhìn Thiển Thiển nói: "Thiển Thiển, đây là chủ nhiệm cũng là giáo viên tiếng anh của lớp, cô Từ."

Nhìn mặt cô Từ hẳn đã ngoài bốn mươi, bởi vì quanh năm đều chưng vẻ mặt nghiêm khắc khiến cô ấy có phần hung dữ, nguyên bộ váy màu đen tỉ mỉ và gọng kính đen trên sống mũi vừa nhìn một cái đã khiến người khác nhận ra tính cách nghiêm khắc bảo thủ của cô giáo.

So ra cô Lương vẫn đáng yêu hơn chút... Ơ không phải, cái từ kia dùng thế nào nhỉ? Hay là cô Lương xuẩn manh nhỉ? Nhưng cô Lương nhìn đâu có ngốc...

Thiển Thiển nghĩ vậy nên cẩn thận chào cô một tiếng: "Chào cô Từ, em là Nhạc Thiển Thiển."

Trước mặt là em gái của học trò cưng Nhạc Kỳ Sâm, cô Từ cũng cảm thấy mình chẳng cần phải tỏ uy nghiêm như lên lớp với đám khỉ con kia —— dù sao lớp mình chủ nhiệm cũng là chuyên lý, số học sinh nam khá nhiều. Thành tích học sinh đầu năm nay không như trước, nếu không đàn áp tụi ất ơ này sẽ không có cách nào để dẫn dắt nữa.

Phải chi thành tích các học sinh đều tốt như Nhạc Kỳ Sâm thì đỡ phải lo rồi.

Cô Từ vui vẻ nhìn Nhạc Kỳ Sâm, nét mặt hoà nhã nói với Thiển Thiển: "Chào em. Cô có nghe nói về em rồi, không chỉ Nhạc Kỳ Sâm, còn có... Cô nghe các giáo viên lớp mười nói em là một trong bốn học sinh có điểm thi môn tiếng anh tốt ở kỳ thi đầu năm, phải tiếp tục cố gắng nhé."

Cô nói xong chữ cuối cùng, thậm chí còn cười một cái với Thiển Thiển.

Thiển Thiển cảm thấy cô giáo này kỳ quái nhưng nhìn cô Từ ôn hoà như vậy, nhất thời đem suy nghĩ đó vứt đi, cười đáp lại với cô Từ: "Vâng, cảm ơn cô."

Thấy hai người nói xong, Nhạc Kỳ Sâm mới nói với Thiển Thiển: "Thiển Thiển, anh còn chút việc ở đây, tạm thời chưa xử lý xong. Em về trước ăn cơm với mẹ đi, đừng chờ anh. Ăn xong thì giúp anh hâm nóng thức ăn, hoặc để anh tự làm cũng được —— anh đã gọi điện báo cho mẹ biết rồi."

Thiển Thiển ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."

Nhạc Kỳ Sâm chưa yên tâm: "Thiển Thiển, em tự về một mình được chứ?"

Thiển Thiển suy nghĩ một lát, khẳng định: "Được mà."

Đường từ trường về nhà cô đã nhớ rõ.

"Vậy được rồi, em mau về đi, kẻo mẹ ở nhà lo lắng." Nhạc Kỳ Sâm dặn dò, "Trên đường đi nhớ để ý di động, có thể mẹ sẽ gọi điện thoại cho em đó."

“Vâng."

Thiển Thiển lên tiếng, thấy Nhạc Kỳ Sâm và cô Từ còn có việc bận, không ở đó nữa, im lặng đi ra ngoài. Khi đi ngang qua phòng cách vách, đột nhiên nghe thấy tiếng loảng xoảng bên trong. Cô nhìn vào trong theo bản năng, không ngờ chính là cô Lương mà mình mới thầm khen đáng yêu trong lòng.

Cũng không biết có phải cô bị vấp gì không mà cả người đều nằm sấp trên bàn làm việc, trên nền đá hoa nào là sách, bút, giáo án bừa bộn. Chắc là cô không cẩn thận làm rơi từ trên bàn xuống, cũng là âm thanh mà Thiển Thiển nghe được.

Không nghĩ nhiều, Thiển Thiển vội vã đi vào, đỡ cô Lương ngồi dậy, đến khi nhìn rõ mặt cô Lương trắng bệch Thiển Thiển mới giật mình gọi: "Cô Lương? Cô không sao chứ!"