Cô Ngốc Biết Yêu

Chương 21: Tranh cử (2)




Lúc này Lục Diệp mới phát hiện hôm nay cô mang một đôi giày mới, đôi giày da màu trắng thấp cổ có dây buộc, phía trên còn thêu hoa văn cổ, thật sự nhìn rất đẹp.

Rõ ràng buổi sáng vẫn thấy cô mang giày Cavans vẽ tay như thường ngày mà. . . . Lục Diệp thầm nói.

Thấy Lục Diệp chú ý tới giày của mình, Thiển Thiển nói: "Là ba mình mới mua cho mình khi đi công tác, gửi chuyển phát nhanh về, sáng hôm nay mới đến. Buổi trưa mang thử một chút, giày rất vừa chân, chỉ là không ngờ lại cọ xát chân nhiều như vậy, chỉ từ nhà tới trường học, giống như cọ xát mất một lớp da, đi bộ có chút đau."

"Thì ra là như vậy." Lục Diệp gật đầu một cái, đứng thẳng người lên nhìn một cái, giống như phát hiện vật mình cần, liền kéo Thiển Thiển ngồi lên ghế ở bên cạnh, anh nói, "Cậu cởi giầy ra đi."

"Hả? Cởi ra làm gì?" Thiển Thiển nháy mắt mấy cái, "Chẳng lẽ cậu muốn để mình đi chân không về hả?"

"Không phải, cậu phải đi về, làm sao mình có thể để cho cậu đi chân không về được?" Lục Diệp có chút dở khóc dở cười, đừng nói trên đường sẽ có vật gì bén nhọn hay không, liền chỉ cần đường đi bộ trên vỉa hè nhấp nhô là chân của Thiển Thiển có thể không chịu được rồi, "Cậu cởi giày ra, trước tiên mình giúp cậu làm rộng nó ra một chút, có lẽ cậu sẽ cảm thấy khá hơn một chút."

"Ôi." Thiển Thiển kinh ngạc trợn to hai mắt, "Ngay cả giày cọ xát chân trưởng lớp cũng biết cách làm rộng ra à? Thật là lợi hại."

"Khụ, trước kia từng giúp mẹ mình làm." Lục Diệp ho một cái, mặt đỏ hồng, thúc giục, "Được rồi, mau cởi ra đi, còn chậm trễ anh cậu sẽ tới ngay bây giờ."

"À, được." Thiển Thiển đáp một tiếng, liền khom lưng xuống cởi dây giày.

Thiển Thiển ngồi, Lục Diệp đứng, mà nếu không phải tình huống bất đắc dĩ, Lục Diệp luôn không dời tầm mắt khỏi người Thiển Thiển, cho nên trong quá trình Thiển Thiển khom lưng, khó tránh khỏi Lục Diệp nhìn thấy thứ không nên thấy.

Trong lúc nhất thời mặt của Lục Diệp càng đỏ hơn, anh vội vàng giơ tay lên xoa xoa mũi, xoay người đi lấy cái khăn lông mới mua hai ngày trước treo bên cạnh tấm bảng đen, đi tới chỗ vòi nước, mở khóa vòi nước nhún ướt khăn lông, vắt khô một nửa rồi mới đi ra.

Khi đi đến Thiển Thiển đã cởi giày ra rồi, hai chân trần trắng nõn nà lơ lửng trong không trung, đầu ngón chân đáng yêu không tự giác nhích tới nhích lui.

Lục Diệp chỉ nhìn thoáng qua cũng không dám nhìn lại, anh lại lấy ra một con dao găm Thụy Sĩ luôn mang theo người từ trong bìa của mình, mới đi đến bên cạnh Thiển Thiển, ngồi xổm xuống, che khăn lông ướt lên cổ giày, dùng dao găm Thụy Sĩ tỉ mỉ gõ qua lại hai lần dọc theo cổ giày, lại lau sạch sẽ một chút bụi trên giày.

Trong lúc này, ánh mắt của Lục Diệp luôn liếc về đôi chân trần trắng nõn chỉ cần một tay là anh có thể nắm hết của Thiển Thiển, trắng đến miệng đắng lưỡi khô đồng thời cũng lo lắng chân của cô vẫn cứ treo lơ lửng như vậy có thể sẽ mỏi hay không, liền nói một câu: "Cảm thấy chân treo như vậy có mỏi thì có thể đặt ở trên người mình."

Đặt chân vào trên người cậu ấy?

Thiển Thiển nghe xong có chút ngây ngốc, thật sự cô cảm thấy có chút mỏi, còn bởi vì đang mặc quần ngắn, nên cô không dám đặt chân lên ghế, chỉ có thể để chân treo lủng lẳng như vậy. Nhưng nhìn bộ dáng lúc này của anh, bởi vì ngồi xổm, quần áo của anh cũng dính sát vào trên người, một lớp đồng phục học sinh phát thảo đường cong của vai và bắp thịt trên đùi, vô cùng. . . . . . Đẹp mắt.

Nhưng muốn Thiển Thiển tìm được một chỗ có thể đặt chân ở trên người của Lục Diệp, thật sự cô vẫn tìm không ra, đặt ở trên đùi cậu ấy sao? Vậy thật ngại, đặt bên hông của cậu ấy sao? Áo sơ mi trắng sạch như vậy, lại được ủi thẳng như vậy, ngộ nhỡ chân cô bẩn, đạp lên sẽ làm đen áo cậu ấy thì làm thế nào? Cho nên vẫn là thôi đi.

Thấy Thiển Thiển đáp ứng, nhưng không đặt chân lên, Lục Diệp cũng biết đề nghị vừa rồi của mình quá liều lĩnh, nên cũng không nói gì thêm, tiếp tục công việc trên tay.

Cũng không lâu lắm liền làm xong, Lục Diệp bóp cóp cổ giày, cảm thấy mềm mại hơn lúc nãy nhiều, mới đưa cho Thiển Thiển, nói: "Cậu thử thử xem."

Thiển Thiển ‘Ừm’ một tiếng, nhận lấy giày mang vào.

Thấy hai bọng nước một lớn một nhỏ phía dưới mắt cá chân bên phải của cô, trước khi cô kéo gót giày lên Lục Diệp liền cản cô lại: "Đợi đã nào..."

Bị hô to một tiếng như vậy, động tác kéo gót giày của Thiển Thiển liền giống như người bị nhấm phím tạm ngừng liền dừng lại, một lát sau, cô mới ngẩng đầu nhìn Lục Diệp, mờ mịt nói: "À?"

Lục Diệp cũng không rãnh đi nghĩ tiếng hô lớn mới vừa rồi có thể hù Thiển Thiển sợ hay không, lại chạy về vị trí của mình, tìm kiếm trong bìa một hồi, cuối cùng lấy ra hai miếng băng keo cá nhân.

Anh thở phào nhẹ nhõm, thật may trong bìa cũng còn hai miếng băng keo cá nhân, trước kia anh mặc kệ là đấu trận hay là chơi bóng, bị chút vết thương nhỏ đều là chuyện thường như cơm bữa, nếu như không xử lý, mồ hôi chảy tới chỗ bị rách da cũng sẽ cảm thấy đau, vì vậy trong bìa liền phòng một chút băng keo cá nhân. Chỉ là kể từ sau khi mẹ anh mất anh cũng chưa từng đánh bóng, khi đấu võ với huấn luyện viên hay là học viên cũng chỉ giống như phát điên, bị thương cũng không chịu bôi thuốc, đã lâu không dùng đến băng keo cá nhân rồi, cho nên vừa bắt đầu bản thân anh cũng không nhớ trong bìa có còn băng cá nhân hay không.

Cầm băng keo cá nhân đi tới, anh ngồi xổm xuống trước người Thiển Thiển, vừa lột miếng keo của băng keo cá nhân ra vừa nói với cô: "Đưa chân tới đây."

"Ồ." Thiển Thiển lại ngây ngô, sau đó mới hiểu ý nghĩa đưa chân tới đây của Lục Diệp là muốn dán băng keo cá nhân cho cô, không biết làm sao mặt liền nóng lên, cô đỏ mặt từ chối nói: "Không không không không cần, cậu...Cậu đưa băng keo cá nhân cho mình tự dán là được rồi."

Lục Diệp ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt chạm đến gương mặt hiện đầy đỏ ửng, khóe miệng của anh lộ ra một chút ý cười, giọng nói dịu dàng: "Thiển Thiển ngoan, mau dán băng keo cá nhân rồi về nhà ăn cơm."

Trong tròng mắt màu đen thâm thúy khó lường kia tràn đầy kiên định không cho cự tuyệt, kiên định gần như cố chấp.

Ý thức của Thiển Thiển giống như cũng bị ánh mắt tràn đầy tính đầu độc của anh hút đi, chần chờ một chút, vẫn đưa chân tới.

Lục Diệp giơ tay lên nắm lấy chân Thiển Thiển, khi đầu ngón tay sắp chạm được chân của cô, bản thân anh cũng ngại thừa nhận tay của anh lại đang khẽ run, thậm chí anh còn hít vào một hơi thật dài để ổn định tinh thần, mới cầm cái chân kia ở trong tay.

Một giây kế tiếp, anh liền cười.

Chân này nhìn nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng cảm giác chạm vào vẫn rất đầy đặn nha.

Anh đặt chân của Thiển Thiển ở trên đầu gối của mình, sau đó nghiêng người sang, cẩn thận dán băng keo cá nhân vào chân cô.

Hai bọng nước này cách nhau không xa, băng keo cá nhân liền dán được hết toàn bộ.

Chờ khi anh nói một tiếng "Được rồi", mặt Thiển Thiển đỏ lên thu chân của mình lại, tiếng nói cám ơn cũng yếu ớt giống như tiếng muỗi kêu.

"Còn chân còn lại nữa." Lục Diệp nhìn miếng băng cá nhân còn lại trong tay, nói.

"Chân kia? Chân còn lại không có, không có việc gì. Không bị gì cả." Thiển Thiển nói xong, vội vàng muốn giấu đi cái chân còn lại.

Nhưng nếu chân có thể giấu đi vậy thì không gọi là chân nữa, Lục Diệp dễ dàng bắt được cái chân còn lại của cô, hơi dùng sức liền kéo đến trước người mình, tìm trước tìm sau một hồi, thật đúng là tìm được một chỗ bị rách da ở gót chân.

Lục Diệp thấy được lông mày liền nhíu lại, giáo huấn: "Rõ ràng cũng đã rách da rồi, làm sao lại nói không bị gì? Nói dối không phải là đứa bé ngoan."

Thấy Lục Diệp giống như tức giận, Thiển Thiển uất ức sắp khóc, từ trước đến nay cô không nói dối, thế nhưng cảm giác nhịp tim đập loạn không khống chế được quá kỳ lạ, kỳ lạ đến nỗi khiến cô không có suy nghĩ gì, liền nói dối anh.

Rõ ràng bác sĩ nói tim của cô không có vấn đề.

Dán băng cá nhân cho Thiển Thiển xong, đợi trong chốc lát, không thấy cô đưa tay mang giày, Lục Diệp không khỏi tò mò nhìn cô một cái, vừa nhìn liền thấy cô mím môi, một bộ dáng vô cùng uất ức nhưng lại không dám nói ra được, mắt sương mù cẩn thận quan sát vẻ mặt của anh từng li từng tí, anh không khỏi bật cười, chẳng lẽ cô ngốc này cho là mới vừa rồi anh tức giận?

Vẻ mặt của anh hòa hoãn lại, giơ tay lên sờ sờ đầu cô, nói: "Mình không có giận cậu, chỉ là vừa rồi có chút nóng nảy, giọng nói không tốt. Cậu bị thương phải nói ra, cậu xem gót chân của cậu này, cũng đã tróc da như vậy, coi như giày mình đã giúp cậu nới xong, nhưng nếu không cẩn thận đụng trúng chỗ rách da cũng sẽ rất đau, dán băng keo cá nhân mới không bị đụng trúng chứ sao."

Thiển Thiển uất uất ức ức gật đầu, bày tỏ đang tiếp nhận giáo dục, tuyệt không tái phạm.

Nhìn nét mặt của cô như đang gặp tình cảnh khó khắn, Lục Diệp lại không phúc hậu mà nở nụ cười rồi, sau đó cầm một chiếc giày đưa cho cô: "Mang giày vào đi."

Thiển Thiển nhận lấy giày, ngoan ngoãn mang vào.

Còn không đợi Lục Diệp đứng lên, một giọng nói quen thuộc nổ vang ở cửa phòng học.

"Hai người. Đang làm gì?"

Dây giày còn chưa cột xong, Thiển Thiển quay đầu nhìn lại, kêu một tiếng: "Anh trai."

"Thiển Thiển, thật có lỗi nha, thầy dạy quá giờ, cho nên muộn thêm vài phút." Nhạc Kỳ Sâm vừa giải thích vừa đi vào, nhìn Thiển Thiển đang ngồi ở trên ghế một chút, lại nhìn Lục Diệp đang đứng ở bên cạnh, cau mày nói, "Hai người đây là đang làm cái gì đấy?"

Thiển Thiển từ tầm mắt của anh nhìn Lục Diệp, trong hai mắt sương mù hình như có hốt hoảng chợt lóe lên, căng thẳng đến nói cũng không biết nên nói như thế nào, phản ứng này cực kỳ giống lén yêu đương lại bị người nhà bắt tại trận.

Nhưng cô biết loại chuyện như vậy Lục Diệp khó mà nói, nếu như do Lục Diệp đến trả lời vấn đề của anh trai, vậy thì cuộc đối thoại sẽ biến thành……

"Giày mới của bạn học Thiển Thiển cọ xát chân, tôi giúp cậu ấy làm mềm cổ giày."

"Làm sao cậu biết giày mới của Thiển Thiển cọ xát chân, con bé nói cho cậu biết sao?"

"Không phải, là tôi tự thấy tư thế đi bộ của cậu ấy không giống với thường ngày."

"Cậu có thể nhìn ra tư thế đi bộ của Thiển Thiển không giống với thường ngày sao?"

". . . . . ."

Ôi. . . . . .

Lại nói. . . . . . Cô cũng thật tò mò tại sao Lục Diệp liền có thể nhìn ra hôm nay dáng đi của cô không giống với thường ngày.

Được rồi, bây giờ không phải là lúc để tò mò loại chuyện như vậy, việc cấp bách chính là. . . . . .

Là phải chạy về nhà ăn cơm, không về nhanh, đoán chừng liền không kịp đi học.

Nghĩ như vậy, Thiển Thiển giành trả lời trước Lục Diệp: "Trưởng lớp đang giúp em làm mềm cổ giày...Ừ, chính là đôi giày mới ba mới gửi về hôm nay." Thiển Thiển đứng lên, một trái một phải đưa chân ra cho Nhạc Kỳ Sâm nhìn một chút, "Đôi giày này quá hung bạo, em chỉ mang từ nhà đi tới trường học, đã tạo ra hai vết nước phồng bên chân phải, còn làm bong da bên gót chân trái."

Quả nhiên lực chú ý của Nhạc Kỳ Sâm liền bị dời đi, anh bận đỡ Thiển Thiển, ánh mắt hung ác nhìn về phía đôi giày kia hận không thể ngay lúc này bắt Thiển Thiển ném bọn chúng ra ngoài cửa sổ, anh tình nguyện cõng Thiển Thiển trở về.

Nhưng thấy Thiển Thiển mặc váy ngắn, lại cảm thấy làm như thế khả năng quá nhỏ, chỉ có thể tiếc nuối buông tha.

"Như thế nào, em có thể đi không?" Nhạc Kỳ Sâm đỡ Thiển Thiển, lo lắng nói, "Nếu không thì như thế này đi, chúng ta đi ra ngoài đón xe, buổi tối đi học đổi đôi giày khác."

"Yên tâm đi, bây giờ em mang giày cũng cảm thấy mũi giầy mềm mại rất nhiều rồi, đi bộ cũng không có cảm giác cổ giày cọ tới cọ lui ở trên chân. Hơn nữa vết nước phồng và vết bong da đã dán băng keo cá nhân rồi, cho nên không có vấn đề gì. Giày mới chính là phải mang nhiều lần một chút nha, mang nhiều cũng sẽ không bị cọ xát." Thiển Thiển nói xong, thử đi hai vòng ở trước mặt Nhạc Kỳ Sâm, sau đó cười híp mắt nhìn về phía Lục Diệp, "Lại nói trưởng lớp thật đúng là tài giỏi, mấy cái này cũng biết. Xin hỏi trưởng lớp vạn năng, trên thế giới này có chuyện gì là cậu không biết không?"

Lục Diệp cười cười không nói gì.

Nhạc Kỳ Sâm dùng ngón trỏ và ngón giữa gõ một cái lên trán Thiển Thiển, cưng chiều nói: "Nghịch ngợm."

Miệng Thiển Thiển méo lệch ra, ôm cánh tay Nhạc Kỳ Sâm, dùng một giọng nói nũng nịu: "Được rồi anh trai, chúng ta nên về nhà thôi."

"Được." Nhạc Kỳ Sâm vuốt vuốt chỗ mới vừa rồi mình gõ qua trên trán Thiển Thiển, quay đầu lại nói với Lục Diệp, "Hôm nay cảm ơn cậu, Lục Diệp."

Lục Diệp vuốt cằm nói: "Không có chi, đây là việc nên làm."

"Cám ơn cậu, trưởng lớp." Thiển Thiển cười cười phất phất tay với anh, nói: "Mình phải đi trước rồi, cậu nhớ ăn cơm tối nha."

Cặp mắt đen nhánh của Lục Diệp dính vào nụ cười đó, đáp: "Ừm."

Sau đó Nhạc Thiển Thiển liền cùng Nhạc Kỳ Sâm đi khỏi, vừa đi Nhạc Kỳ Sâm còn vừa hỏi Nhạc Thiển Thiển: "Đúng rồi Thiển Thiển, mới vừa rồi anh thấy mặt em rất đỏ, có phải khó chịu chỗ nào không?"

"A. . . . . . À? Này, cái này, không có, không có. Chính là thời tiếc quá nóng, trong phòng học có chút oi bức."

"Trời nóng nực? Sẽ không đâu. Hôm nay rõ ràng đã hạ nhiệt, có phải em sốt rồi hay không?"

"Không có, em khỏe lắm, không tin anh sờ trán em xem."

"Thật không có phát sốt, vậy tại sao mặt của em lại đỏ như vậy?"

". . . . . ."

Cho đến khi nghe không rõ giọng của Thiển Thiển nữa, Lục Diệp mới trở lại vị trí của mình ngồi xuống, anh nắm hai tay, vuốt vuốt vào nhau, lòng bàn tay hình như vẫn còn lưu lại cảm xúc trơn bóng mềm mại. Anh hít sâu một hơi, nắm chặt cái tay đã nắm lấy chân của Thiển Thiển đưa tới bên môi, nhẹ nhàng hôn lên lòng bàn tay.

Hồi lâu, anh dời tay ra khỏi đôi môi, phát ra một tiếng cười nhỏ.

"Xin hỏi trưởng lớp vạn năng, trên thế giới này có chuyện gì là cậu không biết không?"

Khi đó câu trả lời mà anh chưa kịp nói ra là……

Chuyện mình không biết làm chính là. . . . . .

Rời xa cậu.