Cô Nàng Xuyên Không May Mắn

Chương 9




Cô không phải nghe nhằm, đúng không? Họ là nói đến chính là cô? Cha mẹ cô tại sao lại nhẫn tâm đem cô giao dịch làm ăn chứ

Nếu không có sự tình cờ này liệu cô có phải luôn tin rằng những điều nơi đây điều tốt đẹp. Họ đã lừa cô, họ không giống những người trong kí ước ngọt ngào của cô, khuôn mặt mật mạp phúc hậu của ba, nụ cười hiền dịu của mẹ nhưng cô không còn nhớ rõ nữa rồi chỉ là một khoảng không gian mờ ảo, mông lung, một ảo ảnh quá khứ

Lâm Hiên không ngủ được muốn đi ra ngoài đổi gió, đi ngang qua phòng ba mẹ nghe họ nói chuyện, chỉ một khắc vô tình mọi thứ như một giấc mơ tươi đẹp vỡ tan ra thành từng mảnh nhỏ đâm sâu vào tim cô

Cô đứng như chôn chân xuống đất, trời đất xung quanh tối đen lại, chiếc điện thoại trên tay không điểm tựa rơi vô vọng xuống nền gạch lạnh buốt vang lên âm thanh lanh lảnh khắp đem đen

Người bên trong nghe thấy tiếng động quay ra kinh ngạc, bất ngợ đến sự có mặt của cô, họ biết cô đã nghe mọi chuyện nhưng đây cũng là sự sắp xếp hoàn hảo của Diệp thiếu. Họ không có quyền chối cải mệnh lệnh của cậu ta, họ là con người bị cầm chân lại bằng một dây xích to bản,chỉ việc tuân theo, trái mệnh lệnh không chỉ cái chân mà còn cả cánh tay, đôi mắt,... Đều bị lấy đi thê thảm.

Họ lên tiếng không lạnh lùng như cũng không thể nào còn cái cảm giác thân mật

- Con nghe hết rồi đúng không?

Lâm Hiên chỉ biết cười, cô trả lời sao đây, hay là nói: vâng con đã nghe thấy ba mẹ muốn 'trao đổi' con cho....một người đàn ông trung niên chỉ để giành lấy một bản hợp đồng.

Bà Lâm nhắm mắt lại nói

- Con đã nghe,vậy.... Con có phải cũng nên chấp nhận đi không.

Đó không phải một câu hỏi, lời mẹ cô nói thật nhẫn tâm.

Cô không muốn nói chuyện với họ cô cần sự yên tĩnh. Cô quay người chạy vụt đi thật nhanh như trốn đi khỏi đây,không mục tiêu cứ chạy mãi trên đường, nước mắt không ngừng rơi theo chiều gió cuốn vào màng đên cô tịch. Mệt rồi, trái tim mệt mỏi không biết điểm dừng của hạnh phúc là nơi đâu, đầu cô lại đau cô có phải sẽ lại quên một chuỗi ký ước nào đó nữa rồi không? Cô không biết cô chỉ thấy mọi thứ mơ hồ nhưng hiện tại tàn nhẫn này lại rõ như một chiếc gương soi sáng

Lâm Hiên chạy thật xa, ngôi nhà cô đang sống xa dần, chân cũng đã mỏi, nước mắt cũng rơi tựa như mưa sắp cạn rồi, cô té ngã trên đường bóng của cô trải dài trên đường cô độc, chỉ có ngọn đèn đường của đêm ở cùng cô