Chạy mãi, chạy mãi cũng không thoát được số phận đã định sẵn. Lâm Hiên cũng nghĩ thông suốt hơn, cô biết dù gì mình cũng không sống được bao lâu, coi như chấp nhận số phận mà chính cô đã giành lấy từ tay của cô ấy.
Về nhà trong khi trời đã tờ mờ sáng, cô chỉ thấy nơi đây không còn hơi ấm chỉ còn một khoảng không rộng lớn, cô đứng dưới phòng khách ngước nhìn lên lầu hai nơi hai con người cô xem như cha mẹ thật sự của mình đang ngon giấc sau khi đứa con gái của họ không về cả đêm. Nhẹ nhàng đi lên phòng, khép cửa lại và nằm lên giường tự ép bản thân mình ddi vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, một bàn đầy thức ăn được dọn lên từ lâu nhưng không người nào động đủa, họ trầm mặt mọi người mõi người một suy nghĩ của riêng mình. Người lên tiếng trước là mẹ cô
- Con đã suy nghĩ kĩ chưa? Chuyện con nói sẽ đồng ý là thật không?
Lâm Hiên chỉ biết cười nhẹ
-Con nói thật, dù sao....à mà thoi, mọi chuyện mẹ cứ làm theo ý mình đi. Chỉ cần báo trước với con ngày tổ chức hôn lễ. Con no rồi, con xin phép đi trước.
Lâm Hiên xin nghỉ một tuần cô muốn đi du lịch cho đầu óc được thư giãn. Cô muốn đến Pháp, đất nước lãng mạn ấy nơi cô từng ao ước sẽ được tổ chức hôn lễ ở đó với người mình yêu. Cô kéo hành lý lên máy bay và bay thẳng tới Pháp
Chuyến bay an toàn hạ cánh xuống đất nước thơ mọng nơi đây, kì nghỉ của cô không ai làm phiền đến cô, cô đi tham quan khắp nơi chụp những bức ảnh, ăn những món mình yêu thích, trò chuyện với mọi người,hưởng thức vị rượu vang cô từng ao ước...
Ngày cuối cùng của kì nghỉ,cô nhận được cuộc gọi từ mẹ, bà nói sau ba ngày nữa buổi lễ sẽ được cử hành. Nhanh thật! Cô sắp không còn được vui sướng, thoải mái nữa rồi. Cô ra khỏi khách soạn bắt taxi đến một quán bar, hôm nay cô phải uống thật say, thật hư,cô muốn buôn thả mình một lần, cô có một ý nghĩ ích kỉ rằng cô không muốn đêm đầu tiên của mình phải dành cho một lão già đáng tuổi cha của mình, thật ghê tởm! Đến nghĩ thoi mà cô còn cảm thấy buồn nôn.
Xe dừng lại một quán bar, Lâm Hiên lấy cang đảm hít một hơi thật sâu, đi vào trong. Bên trong tối đen, những chùm đèn sáng tối mờ ảo, người chen đông đút va chạm da thịt vào nhau hoà vào tiếng nhạc cùng tiếng reo hò của những con người mê loạn.
Tìm một chỗ trong gốc khuất, gọi vài chai bia. Phục vụ là một anh chàng người Châu Á trong to con hiền lành, có lẽ đây là một du học sinh chăng. Anh chàng bị cô nhìn đến mặt đỏ lên, cô mỉm cười tìm được mục tiêu trao đi sự trinh quý của mình. Lâm Hiên bắt chuyện
-Anh là người nước nào?
Nhìn cô mỉm cười thân thiện anh chàng nhìn đến ngất ngây, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp vì gặp được người cùng một màu mắt đen, da vàng trong hàng nghìn người tóc vàng, da trắng nơi đây.