Cô Nàng Xinh Đẹp Của Giáo Phụ

Chương 7




"Anh trước tiên nằm xuống, tôi, tôi giúp anh đi tìm bác sĩ." Rốt cuộc ở trong một hồi hoảng loạn, hai người Chi Liễn và Hoàng Sa Na, hợp lực mang Shabaka về nhà, hiện tại anh đang nằm ở trên giường Chi Liễn.

"Không thể tìm bác sĩ, nếu là những người đó vẫn còn đang tìm tôi, cô có thể sẽ bị liên lụy." Khi cô xoay người định nhờ Hoàng Sa Na gọi điện thoại thì Shabaka cật lực vươn tay ra bắt cô lại.

"Nhưng, nhưng mà bây giờ anh bị thương, không tìm bác sĩ sẽ rất nguy hiểm." Chi Liễn ngồi xổm người xuống, cầm khăn lông ướt lau mồ hôi cho anh, trên mặt là tràn đầy lo lắng.

"Cô. . . . . . Tới giúp tôi." Anh thở hổn hển nói. "Có một viên đạn ở trong vai của tôi, cô nhất định phải . . . . . . Giúp tôi lấy ra."

"Đạn?" Chi Liễn khiếp sợ trợn to mắt.

Quả thật, trên vai phải của Shabaka tràn đầy máu, mà trên quần áo thực sự có một lỗ thủng.

"Tôi, tôi sẽ không, không có, không có kinh nghiệm, sẽ làm anh đau. . . . . ." Cô dùng sức lắc đầu, trách nhiệm này quá lớn, hơn nữa cô vốn cực kì sợ máu, nếu là bình thường, thấy nhiều máu như vậy, cô đã sớm hôn mê, nếu không phải anh bị thương nặng, dưới tình huống này không cho phép cô ngã xuống, bằng không, cô căn bản ngay cả đi về tới nhà cũng không có biện pháp, huống chi là phải giúp anh lấy đạn ra!?

"Cô làm được. . . . . . Tôi tin tưởng cô." Không để cô cự tuyệt, Shabaka lập tức nói ra một đống thứ cô nên chuẩn bị .

"Tôi, tôi. . . . . ." Chi Liễn lắc đầu, nhìn vai Shabaka không ngừng ra máu.

"Chi Liễn, cô đừng sững sờ ở đó, không nhanh một chút giúp cậu ta cầm máu, cậu ta sẽ chết." Hoàng Sa Na ở một bên, nhìn dáng vẻ do dự của Chi Liễn, sốt ruột phải kêu to.

"Không. . . . . . Tôi, tôi không thể để cho anh ấy chết." Trên gương mặt tái nhợt của Chi Liễn tràn đầy hốt hoảng và lo lắng.

Anh làm sao có thể chết? Dùng sức thở ra một hơi, Chi Liễn nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, không ngừng tự nói với mình phải tĩnh hạ tâm lai.(ổn định tâm thần để chuẩn bị làm việc gì đó.)

Mở mắt ra lần nữa thì trong mắt của cô mang theo quyết tâm. "Tốt, Hoàng Sa Na, làm phiền cô giúp tôi chuẩn bị đồ anh ấy mới vừa nói, tôi, tôi tới giúp anh ấy đem, đem đạn lấy ra."

Sau đó không lâu, Hoàng Sa Na đem toàn bộ dụng cụ cầm tới. "Đến gần một chút."

"Ừ!" Chi Liễn dùng sức gật đầu.

Cô cầm kéo lên, thận trọng cắt bỏ áo trên người Shabaka.

"A! Ông trời của ta!" Hoàng Sa Na ở một bên, thấy tất cả vết thương lớn nhỏ trên người Shabaka, không nhịn được lớn tiếng kêu lên.

"Thương thế của cậu ta thật nghiêm trọng."

"Làm gì nữa đây?" Trên người Shabaka đầy máu, Chi Liễn cố nén cảm giác choáng váng, cắn chặt răng không ngừng nhắc nhở mình phải dũng cảm, không thể ngã xuống ở lúc này.

"Đem. . . . . . Đạn lấy ra. . . . . . Lấy ra. . . . . ." Shabaka cho cô một chút mỉm cười khó coi gọi là khích lệ.

Thấy vẻ mặt Chi Liễn cứng ngắc, anh biết cô rất sợ, nhưng cô lại dũng cảm nhịn xuống.

"Tốt. . . . . . Tốt, anh anh chịu đựng một chút, nếu rất đau, kêu, kêu thành tiếng cũng không sao." Cô dùng sức gật đầu một cái, dùng tay run run lấy kẹp ra.

"Tôi, tôi đi ra ngoài trước thì tốt hơn." Hoàng Sa Na sợ đến mức nhanh chóng từ trong phòng chạy ra ngoài. Bà cũng không dám nhìn hình ảnh máu me như thế.

"Tôi, tôi muốn bắt đầu!" Sau khi đem cái kẹp hơ qua, Chi Liễn nuốt từng ngụm nước bọt, nhẹ nhàng đưa kẹp vào trong vết thương máu thịt lẫn lộn.

Shabaka cắn răng không muốn kêu thành tiếng, cho dù vết thương đau đớn như bị lửa nóng đốt bỏng đến làm người ta không chịu nổi, anh nhất định không muốn mở miệng.

Từ bên môi anh tia máu nhỏ chảy ra, anh cắn bị thương môi mình, khuôn mặt đau đến vặn vẹo, đôi tay siết chặt khăn trải giường.

"Tìm được rồi." Chi liễn từ từ đem đạn lưu lại ở trên vai anh lấy ra, khi cô buông cái kẹp trong tay xuống thì trên trán đã tràn đầy mồ hôi, tiếp, cô lại nhanh chóng giúp anh băng bó vết thương.

Lau mồ hôi trên trán, Chi Liễn rốt cuộc lộ ra nụ cười an tâm, cô quay đầu nhìn về phía Shabaka nằm ở trên giường, thở phào nhẹ nhõm.

Không biết anh đã ngất đi khi nào, có lẽ là bởi vì quá đau đớn, có lẽ là bởi vì biết đạn được lấy ra mà yên tâm ngủ.

"Anh rất dũng cảm a!" Chỉ có khi không nhìn hai mắt chăm chú của anh thì Chi Liễn mới dám nhìn anh nói chuyện, giọng nói của cô mềm mại, tay cầm khăn lông, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán và máu bên khóe miệng của anh.

Shabaka như vậy, khiến cho trong lòng cô xuất hiện một chút dịu dàng không giống nhau.

Tâm tình của cô, dường như bắt đầu bởi vì nhất cử nhất động của anh mà bị ảnh hưởng rất lớn. . . . . .

Sáng hôm sau,

Ánh mặt trời chói mắt xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu vào bên trong phòng, khiến người đàn ông nằm trên giường chậm rãi mở mắt ra.

Nghĩ đứng dậy, đầu vai đau nhói lại làm cho anh không dùng lực được.

Shabaka đưa tay vuốt vuốt đầu có chút trướng đau của mình, mở ra hai mắt.

Trần nhà màu lam nhạt đập vào mi mắt, anh khẽ quay đầu nhìn bốn phía, trang trí nữ tính hóa khiến anh không khỏi nhăn mày lại, nơi này là. . . . . . Anh vươn tay ra, đột nhiên phát hiện tay của mình quấn băng, trên người còn mặc áo ngủ họat hình kì quái.

Đúng rồi! Anh trúng đạn. Shabaka đưa tay, cố hết sức xoa xoa trên đầu vai. Nhìn trên vai đeo băng, xem ra đã có người giúp anh làm giải phẫu cấp cứu rồi.

Anh nhìn về phía một đầu khác. . . . . . Một bóng dáng nho nhỏ đang nằm ở mép giường.Nhìn mặt bên của cô . . . . . . Là Chi Liễn?

Thân thể nho nhỏ lẳng lặng nằm úp sấp ở mép giường, hai mắt Shabaka không khỏi trở nên nhu hòa.

Anh được Chi Liễn cấp cứu trở lại. . . . . . Trong đầu hiện lên khuôn mặt nhỏ nanh tràn đầy lo lắng của cô, cùng với lúc vì giúp anh lấy đạn ra như muốn choáng váng, rồi bộ dáng kiên cường cố nén sợ hãi. Là cô ấy cứu mình. . . . . .

Anh biết, nếu như cô không tới, đợi đến lúc Pierre và Byron đến, sợ rằng anh đã sớm không cứu được. . . . . .

Đưa ra tay trái không có việc gì của mình, anh nhè nhẹ vuốt tóc mảnh mềm mại của cô.

Cô thật đúng là một cô gái kì lạ, rõ ràng là sợ hãi lại nhát gan như vậy, ngay cả mắt nhìn mình cũng không dám, lại ở đâu ra dũng khí cứu anh đây?

Suy nghĩ một chút cũng thấy anh thật đúng là dũng cảm, dám giao mình cho người không có kinh nghiệm như cô.... ........

Nghĩ vậy, Shabaka cười khẽ một tiếng, lồng ngực vì thế mà khe khẽ chấn động, trong mắt đều là nhu tình.

"Ừ. . . . . ." Chi Liễn tựa hồ cảm thấy khác thường, cô chậm rãi từ bên giường ngẩng đầu lên, xoa xoa mắt nhìn anh.

"Chào buổi sáng." Thanh âm trầm thấp khàn khàn truyền vào trong tai của cô.

"Anh . . . . . Đã tỉnh rồi hả? Có khó chịu không? Vai còn đau nhức không? Có đói bụng không? Tôi, tôi làm chút đồ ăn ngon cho anh được không? Anh đã hôn mê bốn ngày rồi, tôi thật sự lo lắng, còn tưởng rằng anh bị tôi hại chết rồi." Vừa nhìn thấy cặp mắt xanh trên giường kia, Chi Liễn không nhịn được hai mắt đỏ lên, trong thanh âm mang theo nghẹn ngào, tay nhỏ bé ở trên người của anh không ngừng lục lọi, chỉ sợ anh còn có nơi nào đau.

Anh đều không biết, cô có bao nhiêu lo lắng cho tình huống của anh, bởi vì anh vẫn trì trệ không tỉnh, còn không ngừng phát sốt, cô thật sự sợ anh bị chính mình hại chết, vậy cô liền trở thành hung thủ giết người. (chị khéo lo =]])

Hơn nữa, cô cũng thật là sợ, nếu anh chết, cô liền sẽ không thấy được anh, không thể tiếp tục bị anh hung dữ.

Ô ô ô. . . . . . Cô không phải là phát bệnh chứ? Lại nghĩ muốn bị người đàn ông bá đạo này hung dữ.

"Bốn ngày?" Shabaka hơi giật mình, muốn đứng dậy, nhưng lại bị Chi Liễn ngăn lại.

"Không, không được, anh không thể, muốn cái gì tôi lấy giúp anh, anh không cần phải động."

"Đều là cô chăm sóc tôi?" Shabaka phát hiện trên mặt cô hiện lên mệt mỏi và tái nhợt, anh cau mày cảm thấy không vui.

"Bởi vì, bởi vì anh vẫn phát sốt, tôi không có biện pháp bỏ anh lại một mình. Tôi cũng không biết phải liên lạc với Pierre và Byron như thế nào, cho nên. . . . . ." Cô cúi đầu nhỏ giọng giải thích.

"Vậy sao?" Nhìn trên bàn bên cạnh có một ly nước, mặt trên còn có tăm bông nho nhỏ, cùng với một chậu nước và khăn lông, khó trách sau khi anh tỉnh lại cũng không bị miệng đắng lưỡi khô, trên người cũng không có bất kỳ mùi hôi đáng sợ gì, thì ra là bởi vì cô ở một bên tỉ mỉ chăm sóc anh . . . . .

Đôi mắt Shabaka chuyên chú nhìn chằm chằm Chi Liễn, hại cô trở nên không được tự nhiên. "Anh mấy ngày rồi chưa ăn cái gì. . . . . . Tôi đi làm chút đồ ăn cho anh."

Vừa nói xong, cô vội vã đi ra phòng.

"Chờ một chút." Shabaka ở lúc Chi Liễn chuẩn bị đóng cửa phòng đột nhiên gọi cô lại.

"Cám ơn cô." Đợi cô thắc mắc dừng bước lại, xoay người nhìn anh thì anh nhẹ giọng phun ra một câu như vậy.

"Không, không cần khách khí." Lúng túng tác động khóe môi, Chi Liễn cảm giác trên mặt mình tựa như lửa.

Cửa đóng lại, Shabaka lộ ra ý cười vui vẻ, anh nằm trên giường, phía trên có mùi thơm dịu dàng nhàn nhạt của cô.

Đúng rồi, anh thiếu chút nữa đã quên mất Pierre và Byron.

Shabaka dùng hết sức giơ tay lên, cầm điện thoại trên đầu giường bắt đầu bấm số.

"Tôi là Shabaka."

Một đầu khác thanh âm người nghe là Pierre cực kỳ khẩn trương, "Ông trời của ta, rốt cuộc cậu cũng đã trở về rồi! Cậu có khỏe không? Người hiện tại ở nơi nào? Tôi và Byron đi tới đón cậu, cậu làm cho chúng tôi lo lắng muốn chết. . . . . ."

Pierre vừa nghe là Shabaka, một khối tâm đang treo trên cao mới hạ xuống.

"Tôi rất khỏe, không cần lo lắng cho tôi. Xảy ra một chút việc, tôi sẽ trở về trễ một chút, kêu Byron không cần tìm tôi."

Giọng nói Shabaka thoải mái, tuyệt không giải thích vì sao mình mất tích.

"Không được...! Xảy ra chuyện gì? Tôi và Byron đi tới đón cậu, một mình cậu rất nguy hiểm, hơn nữa còn bị thương không phải sao?"

Nghe Shabaka nói như vậy, Pierre càng thêm khẩn trương lớn tiếng nói.

Pierre và Byron hai người mấy ngày nay gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, tưởng rằng Shabaka đã xảy ra chuyện gì, lúc này cậu ấy đột nhiên gọi điện thoại tới, lại không nguyện nói cho anh biết hành tung, cái này bảo anh làm sao có thể không lo lắng.

"Không cần, các cậu tới sẽ cản trở." Vừa nghĩ tới bộ dáng lúc Byron và Chi Liễn nói chuyện, Shabaka không tự chủ nhăn mày.

"Cản . . . . . Cản trở?" Pierre mất hứng la lớn, Shabaka đang nói cái gì?

"Những sát thủ kia đâu?"

"Bọn họ à? Tất cả đều đã giải quyết, không chừa một mống." Pierre theo sự thật trả lời.

"Tốt, vậy có chuyện gì tôi sẽ liên lạc với các cậu." Shabaka hài lòng với điều mình muốn nghe, nói xong liền ngắt điện thoại.

"Này? Này? Shabaka, cậu rốt cuộc ở nơi nào hả? Này? Cái gì chứ! Cứ như vậy mà ngắt điện thoại rồi, cũng không thể suy nghĩ một chút chúng ta lo lắng cho cậu ta lâu như vậy." Khư! Một đầu điện thoại khác Pierre không nhịn được nói thầm, sau khi nhìn điện thoại một lát, chỉ có thể bất đắc dĩ gác máy.

Lần này Byron trở lại phải nói thế nào với cậu ta đây, Shabaka bởi vì ngại hai người bọn họ cản trở mà cự tuyệt nói cho bọn họ biết hành tung?

Thật là khổ não. . . . . .

Shabaka hài lòng ăn cháo Chi Liễn đem tới, bởi vì tay anh cử động bất tiện, Chi Liễn bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là vừa đỏ mặt, không được tự nhiên, vừa cầm thìa từng chút từng chút đút cho anh ăn. (A xảo trá thiệt.... ai lần trước mới nói có thể dùng thuận hai tay zậy ta....zzzz)

"Tốt lắm, chờ, chờ lát nữa tôi giúp, giúp anh đổi băng gạc, bôi thêm một chút thuốc." Thật vất vả để anh ăn no, Chi Liễn cũng thở dài một hơi.

Dựa vào anh quá gần làm cô rất dễ dàng khẩn trương, cho dù hiện tại anh bị thương chỉ có thể nằm ở trên giường, không có bất kỳ động tác gì khác, nhưng chỉ cần chống lại đôi mắt kia, bản thân cô liền giống như hồn bị câu đi, rơi vào trong mắt anh không thể động đậy.

Nhất là mấy ngày nay, bởi vì anh nói không liên lạc được với Byron và Pierre cho nên tạm thời phải đợi ở chỗ cô để cho cô chăm sóc, làm hại Chi Liễn khẩn trương đến không biết nên làm thế nào cho phải, rồi lại không thể bỏ mặc anh.

Đáng sợ hơn chính là, trải qua mấy ngày nay, cô phát hiện cho dù bất cứ lúc nào, chỉ cần cô vừa xuất hiện, Shabaka luôn là không chớp mắt nhìn chằm chằm vào mình, khiến cho cô cực kỳ không được tự nhiên.

Nhưng điều làm Chi Liễn giật mình nhất lại là, lúc trước chưa từng thấy qua Shabaka cười, nhưng mấy ngày nay, anh lại luôn cười hì hì, hơn nữa giọng điệu nói chuyện đột nhiên dịu dàng đến dọa người.

Sự thay đổi thường xuyên này của anh khiến Chi Liễn hoài nghi, sợ rằng không chỉ vai anh bị thương, ngay cả đầu cũng trở nên có chút vấn đề.

"Đúng rồi, người nhà của cô đâu?" Shabaka nói lên nghi ngờ bấy lâu nay của bản thân. Tới đây gần một tuần, trong khoảng thời gian này, trừ Hoàng Sa Na ra, anh chưa từng thấy những người khác xuất hiện.

"Tôi, cha mẹ của tôi sao? Họ ở Đài Loan. Các chị em đều ở các nước khác nhau." Chi Liễn nghĩ đến các chị em khác, không biết họ có qua được hay không.

"Cô có bao nhiêu chị em?"

"Hai chị, một em gái, tôi đứng thứ ba." Chi Liễn nhỏ giọng trả lời.

"Tại sao các chị em cô đều ở các nước khác nhau?"

Cô đơn thần không nghĩ tới, ý nghĩ trong lòng mình, đã biểu đạt nguyên vẹn ở trên mặt rồi.

"Cô có phải đang suy nghĩ, sớm biết liền không nên cứu tôi rồi đúng không?" Shabaka cố nén tức giận hỏi.

"Không có, không có, tôi không có." Chi Liễn kinh ngạc mãnh liệt lắc đầu, chẳng lẽ anh ta có thuật đọc tâm, bằng không làm sao lại biết ý nghĩ của cô?

"Phải không?"

Chi Liễn gật đầu cam đoan như băm tỏi. Người đàn ông này quá đáng sợ. . . . . .(Không hiểu sao đọc khúc này thấy kì kì giống như bị thiếu vậy )

"Anh. . . . . . Tôi đi giúp, giúp anh thay nước." Ánh mắt nóng rực của anh khiến Chi Liễn cảm thấy không được tự nhiên, cô lúng túng thanh cổ họng một cái, cúi đầu không dám nhìn thẳng hai mắt của anh, cầm chậu nước rửa mặt nhanh chóng ra khỏi phòng.

Nếu tiếp tục đợi ở lại chỗ này, cô không dám đảm bảo mình sẽ không bị ánh mắt dọa người của anh bức cho đến thừa nhận, vẫn là nhanh lên chạy đi tốt hơn.

Cô vừa rời đi, bên trong phòng trong nháy mắt trở nên vắng lạnh, vốn là hơi thở ấm áp, thật giống như theo cô cùng nhau biến mất.

Ánh mắt sắc bén của Shabaka sau khi Chi Liễn vừa rời đi lập tức thay đổi, thay vào đó là nhu tình làm cho không ai có thể hiểu được .

Lần đầu tiên ở công viên nhìn thấy Chi Liễn, anh đã biết, mình đã bị cô gái này mê hoặc, nhìn nụ cười má lúm đồng tiền rực rỡ mê người của cô, một khắc kia, tim của anh giống như bị người hung hăng đâm vào. Có lẽ, ngay từ lúc đó, liền đụng đến tình yêu. . . . . .

Chưa từng nghĩ sẽ yêu một người như vậy, Chi Liễn là người đầu tiên.

Nhìn cô, có thể làm cho anh có loại cảm giác thỏa mãn, nhìn cô, tim của anh sẽ căng đầy hạnh phúc.

Cho nên, anh muốn cô, phải lấy được cô, bất kể cô có nguyện ý hay không, vô luận cô có tiếp nhận được thân phận của anh hay không, dù cho cô nhát gan, dù cho cô không thích hợp làm giáo mẫu, vị trí vợ anh cũng sẽ không ai ngoài cô.

Ban đêm yên tĩnh, Chi Liễn nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại ngủ không yên.

Nhìn một đầu khác cửa phòng, cô nghĩ tới Shabaka.

Đã gần nửa tháng, dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của cô, thân thể anh đã khôi phục rất nhiều. Chính xác hơn là, trải qua nhiều ngày nay cô quan sát, cô vô cùng khẳng định. . . . . . Trừ trên vai còn có chút vết thương nhỏ ra, Shabaka hẳn là đã bình phục mới đúng.

Cũng vì vậy cô hết sức phiền não, bởi vì anh rõ ràng đã tốt hơn, lại còn muốn cô hầu hạ. Nói ví dụ như, tay phải của anh tương đối hoàn hảo hồi phục như cũ, đã có thể tự mình cầm đồ, nhưng anh lại vẫn yêu cầu cô cho anh ăn. Lại nói, rõ ràng anh đã có thể xuống giường đi bộ, thế nhưng anh lại kiên trì muốn cô đi cùng.

Hình như anh lấy chuyện bắt nạt cô làm thú vui, coi cô như người giúp việc mà sai khiến, cái này cũng không phải quan trọng nhất, khiến cô bối rối nhất chính là, luôn cùng anh sớm chiều chung sống như vậy, anh lại dùng cái loại ánh mắt kỳ quái nhìn cô, cô thật cảm thấy rất không được tự nhiên!

Thật đáng ghét, tại sao Byron và Pierre vẫn chưa tới đón anh trở về?

Nếu như anh đi, cô có thể thoát khỏi bể khổ rồi. Chi Liễn ngồi ở trên giường, bất đắc dĩ than thở.

"Thật là phiền." Chi Liễn tin tưởng mình đời này, tuyệt đối chưa từng phiền não qua như thế. "Nếu lúc này có Vân Vi ở đây thì tốt rồi. . . . . ." Cô bất đắc dĩ lẩm bẩm.

Chỉ là, như đã nói qua, cô dường như cũng thành thói quen có Shabaka sống chung, ngoài miệng là vẫn muốn anh đi, bởi vì anh đã khi dễ cô.

Nhưng, nghĩ tới có một ngày anh phải đi thật, cô . . . . . . Cô vẫn có chút không bỏ được.

Mới một chút xíu sao?

Cô phát hiện, là lớn hơn một chút! Cô không phải phát bệnh chứ?

Chỉ vì người đàn ông chỉ biết khi dễ cô, lại hung dữ với cô, mà cảm thấy phiền não không cách nào ngủ.

Nếu Shabaka vừa đi, cuộc sống của cô có thể trở về bình thường, nhưng ít đi một người ở bên cạnh, ít đi người chăm sóc, này dường như sẽ rất cô đơn, giống như sẽ thiếu một thứ gì đó.

Là thiếu gì đây? Ít đi cái gì đây?

Ban đêm khá dài đã qua, mãi cho đến mặt trời lên cao, Chi Liễn vẫn là ngồi yên ở trên giường, phiền não không biết nên làm thế nào cho phải.