Buổi chiều, 6 giờ, Địch Lạc gọi vài cuộc điện thoại về nhà nhưng không có ai trả lời, anh bỏ cả công việc nhanh chóng lái xe về nhà
Vừa mở cửa , anh liền nhìn thấy trong nhà tối đen như mực, ngay cả đèn cũng không bật, đôi mày anh khẽ chau lại
"Tâm Diệp?"
Anh nhớ sáng nay cô nói cô sẽ không ra ngoài
Anh lần mò tìm vị trí của công tắc điện sau đó bật nó lên
"Tâm Diệp?" vừa mới quay người lại, anh liền phát hiện cô ngồi trong phòng khách không nhúc nhích
Đi về phía trước, trong mắt anh tràn ngập lo lắng
"Thế nào? Có chuyện gì xảy ra vậy em?"
Một tay sờ trán của cô, sợ là cô ngã bệnh
"Anh đã về?" cô ngẩng đầu lên nhìn anh, hai mắt vô hồn, sắc mặt có chút tái nhợt
Từ sáng đến bây giờ, cô vẫn ngồi ở đây, không hề động tay chân, chỉ có ngồi ngẩn người
"Ừ! Anh gọi vài cuộc điện thoại mà không thấy em nhận, anh còn tưởng em xảy ra chuyện gì"
Anh hôn lên đôi môi lạnh lẽo của cô, tay của cô và thân thể của cô đều lạnh băng, trên người cô chỉ mặc mỗi chiếc áo ngủ
"Sao em không mặc nhiều một chút? Để tay lạnh băng như vậy?" anh xoa xoa bàn tay nhỏ bé của cô, cởi áo khoác của mình đắp lên người cô
Nhìn
bộ dạng cô không còn sức sống như vậy khiến anh cảm thấy vô cùng lo
lắng, một chút tươi tắn như mọi ngày cũng không có, anh sợ cô xảy ra
chuyện gì
"Ăn chưa?" anh đứng trước mặt nhìn cô, ánh mắt tràn đầy quan tâm cùng lo lắng.
Tâm Diệp lắc đầu một cái, cúi đầu, mờ mịt nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đặt lên bàn tay của mình
Giờ phút này cô có chút hoài nghi cùng không tin tưởng anh
"Anh dẫn em đi ăn vài món được không?" bởi vì không biết cô xảy ra chuyện
gì, anh đề nghị, khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt
Cô lắc đầu một cái, nhìn người đàn ông trước mắt
Trong lúc bất chợt, cô cảm thấy anh thật xa lạ
Hai người sống chung lâu như vậy, cô không hiểu tại sao anh muốn giấu thân
phận của mình không nói cho cô biết? Tại sao không nói chuyện hai người
đã có hôn ước?
Là do cô không muốn lấy anh, khiến anh tức giận, nên anh muốn trừng phạt cô, trêu cô sao?
"Địch Lac,, anh có chuyện gì giấu em không?" cô vẻ mặt thành thật nhìn anh, tỉ mỉ chú ý thái độ của anh
"Giấu em? Vì sao em lại hỏi như vậy?" anh nhỏ giọng hỏi, không hiểu vì sao cô lại như vậy, là ai đã tổn thương cô?
"Không nên hỏi em, trả lời em được không?"
Cô cầm ngược lại tay anh, cho anh một cơ hội để nói cho cô biết, anh thật
ra là vị hôn phu của cô, muốn anh giải thích lý do tại sao không nói cho cô biết
"Lừa gạt em? Anh không có gì gạt em cả". Anh lắc đầu một cái, cho cô nụ cười kiên định
"Thật không có sao?" lòng cô thấy đau, không nhịn được hỏi lần nữa
Cô không biết vì sao anh phải dối gạt cô?
"Dĩ nhiên, anh có chuyện gì gạt em?" thấy cô hỏi lần nữa, anh cảm thấy có
cái gì không đúng, anh cẩn thận nhìn khuôn mặt nhỏ trắng bệch của cô
"Giống như....anh....có một vị hôn thê...". Cô cúi đầu, không muốn cho anh thấy khuôn mặt khổ sở của mình
Không nghĩ tới anh vẫn như vậy, không muốn nói cho cô biết...
"Vị hôn thê?" anh trợn tròn mắt
Chợt nghe lời nói của cô khiến anh giật mình
Cô làm sao biết chuyện này, có người nói cho biết sao?
Có hay không cô đã biết chuyện cô là vị hôn thê của anh? Vì sao cô lại khổ sở như vậy?
"Em nghe ai nói?" anh nghiêm túc nâng đầu cô lên, trong mắt cô anh thấy được nỗi khổ sở cùng sự thất vọng
Thất vọng? Khổ sở? Tại sao? Anh không hiểu vì sao cô lại có vẻ mặt như thế?
"Đừng hỏi vì sao em biết, chỉ cần anh nói cho em biết đó không phải là thật". Cô vẫn còn hi vọng, mong anh nói cho cô biết sự thật, để cho cô có thể
an tâm
Khi cô biết được mình là vị hôn thê của anh, cô liền vui
mừng, nhưng sau đó, cô lại bắt đầu sợ, nghi ngờ, vì sao anh lại giấu
giếm cô sự thật? Nguyên nhân vì sao?
Nếu như anh muốn trừng phạt cô, anh đã thành công
Cô sợ anh đang lừa gạt cô, lừa cô, vì cô bỏ trốn
Cô từng nói với anh, cô không muốn gả cho vị hôn phu, ngay lúc đó trong
lòng anh nghĩ như thế nào đây? Anh đối đãi với cô sao đây?
Cô có vị hôn phu, lại còn ở chung một chỗ với người đàn ông khác trong lòng anh có suy nghĩ gì?
Ghét cô? Coi thường cô? Vì cô là một người phụ nữ tùy tiện?
"Không có, anh không có vị hôn thê". Anh có chút cứng ngắc mà cười cười vuốt tóc cô
Anh không dễ dàng thừa nhận mình chính là vị hôn phu của cô được, lấy tình
huống trước mắt, tình cảm của hai người vẫn hết sức mong manh, trong
giai đoạn không ổn định, nếu cứ như vậy nói ra, có lẽ....anh sẽ mất cô.
Khi anh còn chưa khẳng định cô hoàn toàn đón nhận anh, yêu anh, anh không
có cách nào nói rõ chân tướng với cô, anh không quên cô từng nói, cô
ghét chuyện hôn nhân này như thế nào, cô tùy tiện tìm một người để lấy,
còn hơn phải lấy một người xa lạ
"Chưa? Thật chưa có". Anh trả lời khẳng định khiến cô tan nát cõi lòng, cô đã khẳng định được đáp án trong lòng
Anh vì trả thù cô, nên muốn ở một chỗ cùng, anh một chút cũng không yêu cô....
Anh qua lại với cô, chỉ là muốn trừng phạt cô, vì cô khiến anh mất thể diện nên mới trừng phạt cô, đầu tiên sẽ khiến cô yêu anh, sau đó hung hăng
vất bỏ cô
"Là ai nói cho em biết anh có vị hôn thê?"
"Là
Thiều Lâm nói cho em biết, anh có vị hôn thê, hơn nữa còn đến từ phương
đông, nói gần đây anh đi Đài Loan để mang cô ấy về đây". Cô lung tung
viện đại một lời nói dối
Hất mặt, cô không kiềm được chảy nước mắt
"Nếu thật sự kết hôn, người anh lấy cũng chỉ có em". Anh rốt cuộc lộ ra nụ cười tiến đến ôm cô
Trong lòng anh thở phào nhẹ nhõm, thì ra là vì chuyện này cô mới khổ sở, anh còn tưởng cô biết việc kia rồi
"Ừ". Cô cắn môi, dùng sức gật đầu, trong lòng đang rỉ máu
Tên lừa gạt, tên lừa gạt
Ngực anh vô cùng ấm áp, nhưng trong lòng cô lại vô cùng lạnh lẽo, lạnh đến mức toàn thân cô phát run
"Sao vậy, rất lạnh sao? Nói em mặc nhiều quần áo không nghe, cảm lạnh thì
sao?" anh lôi cô vào phòng, từ tủ quần áo chọn một bộ quần áo mà anh
thích cô mặc nhất
"Em thay đồ, anh dẫn em đi ăn cơm, anh đoán em
cả ngày nay cũng chưa ăn gì! Ăn xong chúng ta cùng nhau đi dạo một
chút". Anh khẽ hôn lên má của cô, sau đó đóng cửa, đến phòng khách đợi
cô
Đến khi anh rời đi, cô liền vô lực ngã xuống đất, lệ trong khóe mắt chảy ra, vì tình cảm của mình mà cảm thấy bi ai
"Tại sao lại gạt em?"
Cô biết đào hôn là lỗi của cô, cô vô ý đả thương anh. Nhưng vì sao anh
phải tổn thương cô? Cô đau lòng ôm thật chặt bản thân khe khẽ khóc
Từ đầu đến cuối anh đều giả vờ, mà cô lại ngu ngốc để anh chiếm lấy trái tim mình
Ha ha ! Thật là đáng buồn
Lần đầu tiên yêu một người đàn ông, yêu triệt để yêu không một chút gì giữ
lại, thậm chí anh là người đàn ông duy nhất cô muốn lấy
Tưởng rằng sẽ cùng với anh chung sống cả đời, không ngờ.... Không ngờ ngay từ đầu tới cuối cô giống như kẻ ngốc bị anh lừa dối
Cô nên làm gì?
Nên làm như thế nào?
Nên làm như thế nào?
Anh nên làm gì, mới có thể khiến mối quan hệ của hai người tiến lên một
bước lâu dài, nên làm gì mới có thể khiến cô chấp nhận anh là vị hôn phu của cô
Lấy tình huống hiện tại, anh không xác định được nếu nói cho cô biết sự thật, cô có tiếp nhận anh hay không?
Ngồi trên ghế sa lon, anh trầm tư
Cô đặc biệt vì cô không quan tâm đến thân phận và địa vị của anh
Cô vô cùng đặc biệt, vì cô không cần anh là người đàn ông giàu có
Cô thật là hư. Đã chiếm hết tim của anh, khiến anh lúc nào cũng chỉ muốn nhìn thấy cô
Cô không giống như bất kì người phụ nữ khác luôn cố hết sức lấy lòng anh, nhưng cô lại dễ dàng có được trái tim anh
Cô là đặc biệt, độc nhất vô nhị, anh nên làm sao để cô vĩnh viễn bên cạnh anh?