Cô Nàng Tinh Nghịch Và Chàng Trai Lãng Tử

Chương 5: Chưa biết ai là hồ ly!




Ngày hôm sau nó đến trường, chưa đến lớp thì đã có rất nhiều bạn gái, à không, còn có cả chị nữa đứng trước của lớp nó hò hét, gọi tên hắn làm nó phải cố chen lấn xô đẩy để vào được lớp. Vừa ném cái cặp vào chỗ ngồi thì hắn nhếch môi cười, nói:- Chào buổi sáng!

Nó bực tức gằn giọng:

- Vâng nhờ ơn fan của anh mà mới sáng sớm đã được vận động chân tay rồi.

Nó nói mà không thèm để ý đến những ánh mắt ghen tị của bọn "sói cái", xung quanh những tiếng xì xầm vạng lên:

- Con nhỏ quê mùa mà cũng được ngồi cạnh hoàng tử á?

- Ôi nó còn được hoàng tử dành tặng nụ cười "ngàn vàng"nữa chứ.( t/g:Mới sáng sớm đừng làm con nôn chứ má)

.......

Bỗng từ đâu Bảo Nhi liếc xéo bọn nó, cất giọng chua loét của ả lên:

- Bọn mày có về lớp không, đừng có mong quyến rũ được hoàng tử của tao!

Mấy con"sói cái" thầm nghĩ:" ảnh là của ả từ bao giờ"

Rồi ả quay sang nó:

- Con kia mày có quyền gì ngồi cạnh anh Hưng? Khôn hồn thì cút ra chỗ khác, con nhỏ NHÀ QUÊ.

- Chỗ này là cô giáo xếp, cô không có quyền nói tôi ra chỗ khác. Cô nói tôi nhà quê vậy cô xem lại mình xem. Tôi nhớ là hôm qua cô bảo cô là Dương Bảo Nhi, con gái của tập đoàn D.E.C nhỉ, vầy mà tôi chưa nghe danh bao giờ, hay tại cô THẤP HÈN quá nên không biết nhỉ- Nó cũng phải dạng vừa đốp lại, cố tình nhấn mạnh từ thấp hèn để ám chỉ đạo đức ả thấp hèn nhưng ả lại nghĩ khác.

"CHÁT" ả tát nó, túm tóc nó kéo lên hét:

- Mày có quyền gì nói tao thấp hèn, chính mày thấp hèn quá nên mới không nghe danh tao. Con hồ ly đi cướp chồng người khác!

Hắn định xông ra can, lúc đầu để yên vì muốn xem nó làm gì nhưng không ngờ tới mức này, nhưng Dương đã ngăn hắn lại. Nó hỏi, thay đổi luôn cách xưng hô:

- Chồng mày là ai?

- Anh Hưng.

Câu trả lời của ả làm hắn khinh bỉ, không biết do ả mặt dày hay không biết hắn ở đây mà tự tiện hận hắn là chồng, ả và hắn còn chưa một lần nói chuyện, toàn ả xông vào chuyện của hắn, bố mẹ hắn ả còn chưa gặp. Nó cười rồi đạp ả ra, tát nhỏ một phát còn mạnh hơn làm ả rưng rưng nước mắt, nó quát:

- Mày có cái quyền gì tát tao, mày nói cái gì? Cướp chồng người khác, lại còn là Hưng, tao phải nói là mày suy diễn rất giỏi, tao còn chưa động chạm vào người hắn đừng nói là quyến rụ, mày nói đó là chồng mày vậy thì đưa giấy chứng nhận kết hôn đây, nhẫn cưới đâu, mày gặp bố mẹ hắn chưa mà mày nói. Mày đừng có tự tiện nói bậy nói bạ cẩn thận không người ta bảo SỦA đấy. Mày đừng có cậy có tiền của bố mẹ thích làm gì thì làm, trên đời tao khinh nhất cái loại cậy tiền của bố mẹ mà lên mặt dạy đời người khác, không coi ai ra gì, cái loại đấy sống chỉ tổ chật đất. Trừ khi mày tự kiếm ra tiền bằng chính mồ hôi nước mắt của mày thì hẵng nói.

Ả tím tái mặt mày nhưng không dám làm gì nữa. Nó tức giận về chỗ ngồi, chỉnh lại đầu tóc xong xuôi, nó lại ngủ. Hắn nói:

- Hồ ly ơi, hồ ly à.

Nó lườm hắn nói:

- Anh mà nói thêm câu nữa thì đừng trách.

Vậy là hắn im re( nghe lời dữ). Tiếng chuông giải lao vang lên, Dương chạy lại:

- Hôm nay mày ngầu dữ.

Nó không nói gì chỉ lườm nhỏ, nhỏ rủ:

- Đi xuống căn tin cùng tao.

- Ừ.

Xuống đến nơi, bọn nó lại gặp fan của hắn, lại phải chen chúc. Nó ngồi vào bàn thì ả Nhi bước đến, ả hất cốc nước cam vào nó nhưng may mà nó kịp né. Ả liếc xéo:

- Hừ con hồ ly!

Nó cười nửa miệng:

- Chưa biết ai là hồ ly!

Ả tức giận quay ra chỗ hắn, õng ẹo nói:

- Anh à, anh ăn gì để em lấy cho.

Hắn nói:

- Tôi không quen để HỒ LY lấy đồ ăn cho.

Cả căn tin cười rầm làm nhỏ quê quá bỏ lên lớp. Trong đó cũng có những ánh mắt hướng về phía nó, có khâm phục vì nó không sợ hãi gì ả nhưng cũng có thương cảm vì sợ ả hại nó, ai chả biết ả nổi tiếng đanh đá kiêu ngạo nhưng phần lớn cũng hả dạ khi thấy ả bị vậy. Rút cục cả buổi học của nó chỉ quay quanh hồ ly.

END CHAP