Cô Nàng Tinh Nghịch Và Chàng Trai Lãng Tử

Chương 11




Ngày hôm sau, trong căn biệt thự kiểu dáng Châu Âu đẹp đẽ, trong một chuồng lợ- í nhầm căn phòng to lớn, dưới sàn là những con con gấu bông gối và chăn, trên bàn học sách vở vứt lung tung và góc phòng là một cái...(xin chờ trong giây lát để nhận dạng đồ vật) a, là một cái đồng hồ nát bấy. Ờ mà nhân vật chính của chúng ta đâu?

- Khò khò...

A đây rồi! Và ...ten...ten trên một chiếc giường màu trắng là một cô gái với mái tóc đỏ bù xù, dáng nằm đầu trên giường, chân dưới đất. Bỗng có một giọng hét lớn:

- Nguyệt! Mày có dậy không hay để tao vứt cái máy nghe nhạc của mày đi!

1s...

2s...

3-

RẦM (1phút tưởng niệm cánh cửa) sau đó giọng của nó vang lên, xuyên thủng lỗ tai người nghe:

- ĐỨA NÀO DÁM VỨT CỦA BÀ?

- Đứa này đây, bây giờ mày có đi VSCN k thì bảo?- nhỏ lườm.

- À ừ, hề hề, đợi tao 5'.

5' sau...

Nó đi ra với mái tóc cột đuôi ngựa, quần đen cạp cao và áo crop top. Chạy xuống nhà thì nhìn thấy vẻ mặt "than" của nhỏ thì xin lỗi:

- Tao xin lỗi giờ có đi không hay thôi?

- Đi chứ, mày hứa rồi mà.

Flash back

Trên máy bay...

- Mai đi mua sắm đi- giọng nhỏ lanh lảnh

- Ừ, nhưng ai bao?

- Tung đồng xu đi

Và... Nó thua

End flashback

Đến khu trung tâm thương mại lớn nhất thành phố, hai đứa vừa bước vào thì nhận được rất nhiều cái nhìn nhưng mặc kệ.

Khi đang lựa đồ bỗng nhỏ reo lên:

- Nguyệt ơi, cái váy này hợp với mày này.

- Đâu?- nó chạy lại, trên tay nhỏ là một chiếc váy đen ôm nửa thân trên, phần dưới bồng lên có một lớp lưới bên ngoài dài đến đầu gối, ở thắt lưng có một sợi dây ren cũng màu đen thắt hình cái nơ đính một viên ngọc nhỏ màu trắng ở giữa. Nhỏ giục nó đi thử, vài phút sau nó bước ra, chiếc váy đen làm nổi bậy làn da trắng tuyết của nó, viên ngọc như muốn tăng thêm sự xinh đẹp của nó mà trở nên tỏa sáng, mái tóc đỏ xõa ra tùy tiện, đôi mắt xám mờ ảo trông nó vừa quyến rũ lại có chút dễ thương, trong giây lát tất cả đều ngẩn ngơ nhìn nó, nhỏ nhanh nhảu nói:

- Chị ơi bán cho em chiếc váy này

Nhỏ vừa nói hết thì một giọng chanh chua cất lên:

- Cô kia bán cho tôi chiếc váy đó.

Nhỏ quay lại thì thì thấy Lan, nhíu mày, hôm nay ả mặc chiếc váy đỏ xẻ chữ V làm lộ vòng một, ngắn đến đùi, khuôn mặt cả tá phấn. Cô bán hàng nói:

- Xin lỗi chiếc váy này chỉ còn một chiếc, vị tiểu thư này đã mua trước.

Ả tức giận ghen tỵ nhìn nó đi vào thay bộ cũ, quát:

- Tôi nói tôi muốn mua bộ này thì lấy của cô ta mà đưa cho tôi, có muốn cả cái khu này sập không?- ả giận quá nói mà quên mất có con gái tập đoàn Sunny ở đây( ả không biết thân phận nó) rồi nhìn sang nó đang đi tới chỗ này- À tưởng ai thì ra là con của một tập đoàn nhỏ hôm qua mới biết, sao có đủ tiền không hay lại dựa vào bạn thân?

Nó nhíu mày, nó đắc tội gì ả? Nó nói:

- Xin lỗi, chiếc váy này nếu cô muốn tôi sẽ nhường nhưng xin cô tôn trọng người khác một chút, đừng làm ồn chỉ vì chút chuyện cỏn con.

Ả tức giận đi ra khỏi khu mua sắm, còn nó bình thản mua chiếc váy và ra về. Về đến nhà nó mệt mỏi nằm trên giường rồi thiếp đi, trong mơ nó thấy một người con trai với mái tóc nâu lãng tử và nụ cười ấm ap luôn gọi nó là "nhóc con", tay cầm cây kẹo chạy đi, đằng sau là một cô gái tóc đỏ, mắt xám (chị Nguyệt đấy ạ) ra sức đuổi theo, bỗng mọi thứ biến mất hiện lên hình ảnh người con trai đó người đầy máu nằm trong lòng cô gái đó, đằng trước là một chiếc xe ô tô bị móp một góc, dính máu, cô gái luôn miệng gọi tên chàng trai:

- Tuấn Minh, tỉnh lại đi, em xin anh, anh hứa cuối tần đưa em đi chơi mà, dậy đi đừng ngủ nữa, Minhhhh!!!!

Nó bừng tỉnh khỏi giấc mơ, trán ướt đẫm mồ hôi, nó khóc, giấc mơ đó luôn luôn xuất hiện như một thước phim được chiếu đi chiếu lại, như để nhắc nhở nó từng có một người con trai chết vì cứu nó, người con trai mà nó rất yêu...

________________________

T/g: Thật xin lỗi vì bấy lâu nay cứ "mất tích" *cúi đầu* dạo này em thực bí ý tưởng, em sẽ cố gắng đi thu thập ý tưởng và viết nhanh nhất có thể *cúi đầu tập 2*