Cô Nàng Tí Hon

Chương 50




Anh ăn xong mì liền bỏ bát ra ngoài, nhìn Nhạc San cầm khoai lang nướng lên, thì giơ tay cầm lấy. Lớp da màu nâu đỏ bị nướng vừa mỏng vừa phồng lên, hơi động vào liền bong ra, lộ ra lớp vỏ hơi cứng bên, ấn mạnh một cái, thì lớp thịt màu vàng lộ ra, còn tỏa ra hơi nóng hầm hập.

Nhạc San cúi xuống ngủi: “Thật thơm, thật ngọt.” Cô theo cầm lấy một nửa trong tay Khương Vị, cắn một miếng, lớp da dẻo bên ngoài bọc lấy lớp thịt mềm mại bên trong, ngậm trong miệng thì như biến thành nước đường, làm Nhạc San bất chấp việc còn nóng.

Cắn một miếng, hơi ấm đi từ thực quản xuống bụng, lại lan tỏa ra cả người. Vừa ngọt vừa thoải mái. Trời lạnh mà ăn khoai nướng thì đúng là mỹ vị.

Khương Vị nhìn Nhạc San híp mắt ăn, biểu cảm trên mặt càng thêm dịu dàng.

“Vì sao phải đi ngắm sao?” Nhạc San cảm thấy người mình đã hơi ấm lại, có cảm giác đã sống sót.

Khương Vị nhìn xem bầu trời bên ngoài, những chấm nhỏ lóe sáng ở trên trời, giống như chỉ cần lấy tay liền hái được: “Không phải cậu nói là cậu cầu nguyện với sao băng nên bị nhỏ đi sao.”

“Đúng vậy, tớ cảm thấy là do nó.” Nhạc San chưa từng nhìn thấy bầu trời ban đêm như thế này, sao vừa nhiều, vừa sáng lại rất gần, nên cứ nhìn chằm chằm bầu trời.

“Đêm nay có mưa sao băng.”

“Oa ——” Cái này cũng không giống với ngắm sao, đầu cô thò ra ngoài, như đang nhìn xem ki nào thì có sao băng, “Bao giờ thế?”

“Khoảng ba giờ sáng.” Khương Vị nói, “Tớ nghĩ cậu cầu nguyện với mưa sao băng thì sẽ có một ngôi sao băng có thể khiến cậu trở lại bình thường.”

“Rất có lý.” Nhạc San vội vàng gật đầu, “Nhưng phải đợi tới rạng sáng à.”

“Đi ngủ trước, rạng sáng thì dậy xem.”

“Thật sự có thể nhìn thấy sao? Hôm nay trời hơi âm u đấy.”

“Không đâu, thời tiết rất tốt.” Khương Vị xoa tóc Nhạc San, nhìn cô ăn nốt miếng khoai cuối cùng, lấy giấy lau tay, rồi cầm lấy tay anh.

Tay cô rất ấm, so sánh ra thì tay Khương Vị còn hơi lạnh:”Cậu cũng không thể chỉ mặc như vậy được.” Cô nói xong, thì cởi áo khoác của Khương Vị ra, khoác cho anh.

Khương Vị nhăn mày lại, kéo áo khoác xuống, “Cậu mặc vào.”

“Không, chúng ta làm một ít vận động có thể làm cho người tớ ấm lên đi!” Cô nói xong, thì vui vẻ ngồi sát bên Khương Vị, cầm lấy tay anh, ép anh mặc áo khoác vào, sau đó ngồi trong lòng anh. Nhạc San ngồi trong lòng Khương Vị, lưng kề sát ngực anh, hơi ấm tỏa ra giữa hai người.

“Đây là vận động mà cậu nói hả?” Khương Vị cúi đầu nhìn Nhạc San, nhưng chỉ có thể nhìn thấy đầu đỉnh của cô.

“Tớ cảm thấy câu nói kia rất hợp với tình hình mà.” Nhạc San kéo hai bên áo khoác, cao hứng nói, “Nhưng mà, tớ đã sớm muốn làm thế này rồi.” Còn giục Khương Vị, “Cậu kéo khóa lên, kéo lên, kéo lên… Oa, thật sự có thể kéo khóa lên, ha ha ha ha, giống như trong truyện tranh vậy.”

Khương Vị ngồi im, ôm Nhạc San mà anh có cảm giác như trong lòng có một mặt trời nhỏ vậy, trên người ấm áp, trong lòng cũng thoải mái.

Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng đàn ghi-ta. Có người đang ngồi bên lửa trại đánh đàn ghi-ta, hát một bài hát tiếng Anh. Nhạc San muốn đi xem, nhưng bây giờ cô đang ngồi trong lòng Khương Vị, ấm áp, thoải mái, không muốn động đậy.

Lúc này mà đánh dàn ghi-ta cũng rất hay đó.

Một bài hát kết thúc, vỗ tay vang lên.

Nhạc San thở ra một hơi, càng vào đêm thì càng lạnh: “Bây giờ mà vẫn có thể đánh đàn, tay anh ta không lạnh sao?”

Thật là sát phong cảnh.

Nhưng mà Khương Vị vẫn nghiêm túc suy nghĩ: “Có thể ngồi bên đống lửa không bị lạnh.”

“Tớ cũng không lạnh, rất ấm áp.” Cô nói xong, thì ngả người về sau, dựa vào người Khương Vị.

Mọi người chơi một lát, liền thấy mệt mỏi, Nhạc San cũng bắt đầu ngáp, vì vậy hai người đều chui vào trong túi ngủ.

“Ngủ ngon.” Khương Vị nghiêng người nhìn Nhạc San.

“Nhớ gọi tớ đó.” Nhạc San nhắc anh, “Gọi tớ dậy.”

Tắt đèn pin, trong lều tối om, tiếng hít thở của hai người cũng thả lỏng theo thời gian.

Nhạc San bị tiếng tranh cãi bên ngoài và tiếng Khương Vị gọi, đánh thức, cô vội vàng chui ra ngoài: “Bắt đầu rồi sao? Rơi xuống rồi à?”

“Sắp rồi.” Khương Vị hắt xì một cái, trong giọng nói có sự mệt mỏi, kéo khóa xuống, hơi lạnh bên ngoài và hơi ấm bên trong đụng vào nhau, làm người ta tỉnh táo lại.

Hai người chui ra ngoài, bên ngoài đã có rất nhiều người. Bởi vì ngắm mưa sao băng không cần kính viễn vọng, nên phần lớn mọi người chỉ đứng chờ. Chỉ có vài người thì trải bạt chống ẩm, rồi nằm trên mặt đất chụp ảnh.

Nhạc San vẫn chui trong áo Khương Vị, ngẩng đầu chờ mong mưa sao băng. Chờ đợi vừa lâu vừa chán, Nhạc San đã cảm thấy sẽ không có mưa sao băng.

Một đường sáng mỏng xẹt qua bầu trời, có người kêu lên: “Sao băng kìa!”

Nhạc San bỗng chốc mở to mắt, không dám chớp chờ đợi ngôi sao băng tiếp theo, sau đó cô lập tức nhắm mắt lại cầu nguyện: “Hi vọng mình sẽ trở lại bình thường.”

“Cầu nguyện chưa?” Khương Vị hỏi.

Nhạc San gật đầu: “Tớ nhìn thấy ngôi sao băng nào cũng cầu nguyện.”

Ừm, lần này dùng tiếng Anh để cầu nguyện, để đề phòng có ngôi sao băng không hiểu tiếng Trung Quốc.

Mưa sao băng không giống như trong tưởng tượng của cô, căn bản không phải vừa nhanh vừa dày như trời mưa, mà lúc nhiều nhất cũng không đến mười ngôi sao băng.

Có lúc rất nhiều, Nhạc San lập tức cầu nguyện, sau đó rất lâu cũng không thấy ngôi sao băng nào nữa.

“Hết rồi.” Nhạc San nghe được có người nói, liền hỏi, “Không còn à?”

“Tần suất chậm lại, có thể vẫn còn, nhưng mà lần này cũng không phải mưa sao băng lớn.”

Nhạc San thất vọng thở dài, cô chỉ vội cầu nguyện, còn chưa kịp nhìn mưa sao băng đâu, đây là lần đầu tiên trong đời cô đấy.

“Có cơ hội sẽ mang cậu đến nữa.” Khương Vị như biết được tâm tư của Nhạc San, an ủi, “Cầu nguyện rồi sao?”

“Rồi.” Nhạc San gật đầu.

Tớ còn cảm ơn nữa.

Cảm ơn vì đã cho tôi một cuộc hành trình kỳ diệu và đáng yêu.