Editor + Beta-er: Kỳ Giản Niệm
“Dịch Chi, vì sao anh lại thích em?”
Bởi vì kinh nghiệm yêu đương quá trống trải nên Lê Dụ không khỏi tò mò.
“Kết hợp gien.”
“Là sao?”
“Trung Quốc và phương Tây kết hợp lại thì sẽ hiệu quả hơn…”
Cái người này, vẫn chẳng thú vị gì cả…
Có đôi khi Lê Dụ sẽ suy nghĩ, đổi một lần trật chân lấy một người bạn trai có hời hay không, nhưng câu hỏi này cũng giống như giữa Tây y và Trung y thì cái nào tốt hơn, sẽ chẳng bao giờ có câu trả lời.
Dù sao, cô cũng rất thích anh.
Vì thế, một ngày nọ, khi đang mải mê ngắm nhìn gương mặt đẹp trai của Vương Dịch Chi, cô không cẩn thận dùng sức, gặm luôn quyển sổ lưu niệm lớp, để lại dấu răng rất to.
“Nước miếng dính hết vào sách rồi này.”
Lê Dụ cuống quýt để xuống, đồng thời sửa lại: “Đây là sổ lưu niệm lớp của em.”
“Hả?”
Vương Dịch Chi ôm cô vào lòng, “Em vẫn còn giữ cái này à?”
Lệ Dụ thở dài, “Dạ… Trước kia bạn cùng lớp có viết gì cho anh không? Mà này, lúc anh đi học ở nước ngoài có bạn nữ nào viết thư tình gửi cho anh không đấy, anh nói thật đi, nếu anh dám nói dối, em sẽ cho anh ăn thạch tín đấy.”
“Không có.”
Lê Dụ kháng nghị, “Em không tin! Sao cái mặt này của anh lại có thể không trêu chọc người ta chứ?”
“Thật sự chưa có cô gái nào tỏ tình với anh cả.” Anh cúi đầu nhìn bạn gái của mình, “Nhưng bạn nam thì có đấy, em muốn nghe không?”
Hay là thôi đi…
Đôi tay chuyên cầm dao phẫu thuật lật từng trang sách một, lúc Lê Dụ đang hoài niệm quá khứ, đột nhiên, anh dừng lại, bất ngờ đọc dòng chữ nhỏ viết ở cuối trang.
“Kết hôn trước 30 tuổi.”
Lê Dụ hoảng hốt, “Em viết bậy thôi, anh không được xem!”
“Đã xem rồi.” Anh ôm chặt cô, hỏi, “Em nghiêm túc đấy à?”
“Sao có thế chứ…”
“Vậy em định khi nào kết hôn?”
Lê Dụ: Chuyện này thì phải xem khi nào anh cầu hôn em chứ, sao lại hỏi em…
“Em còn trẻ mà.”
“Em sắp lên u30 rồi đấy.”
“Mới 27 thôi!”
“Nhưng anh đã 28 rồi, tuổi mụ là 29, sắp lên 30 đấy. Em cũng có viết rõ là em sẽ kết hôn trước 30 tuổi hay em sẽ kết hôn trước khi chồng em 30 tuổi đâu?”
“Bác sĩ Vương, anh chơi bẩn!”
Vương Dịch Chi gấp quyển sổ lưu niệm lớp lại, nghiêng người đè cô xuống.
“Anh chơi bẩn đấy, em làm gì được anh nào?”
“Bác sĩ Vương, anh đang ăn hiếp bệnh nhân đấy, anh không thể làm mâu thuẫn giữa bác sĩ và bệnh nhân ngày càng trầm trọng thêm được.”
Vương Dịch Chi cúi đầu hôn lên môi cô một cái, “Vì thế?”
“Anh không thể vô sỉ như vậy được!”
Lê Dụ lại bị hôn một cái.
“Hành vi của anh lưu manh lắm đấy!”
Lê Dụ bị hôn không thốt ra lời.
“Trước 30 tuổi, chúng ta kết hôn nhé.” Ánh mắt Vương Dịch Chi lấp lánh như những vì tinh tú, sự dịu dàng trước nay chưa từng có khảm vào trong xương, nuốt chửng một chút lý trí cuối cùng của Lê Dụ.
Quả nhiên, Trung Quốc và phương Tây kết hợp lại thì sẽ hiệu quả hơn, đặc biệt là chuyện tình yêu nam nữ, phải nói là… cực kỳ hiệu quả.