Hôm sau, căn biệt thự nhà học Vương bị nhấn chìm trong nước mắt của rất nhiều người. Một bầu không khí ảm đạm, lạnh lẽo khiến người ta càng cảm thấy thế lương. Bà Vương vì quá đau lòng mà ngất đi mấy lần, gia đình phải gọi bác sĩ đến canh chừng bà trong suốt mấy ngày tang lễ. Người duy nhất phải cố gắng sự đau xót mà phải đón tiếp khách đó chính là ông Vương. Ông nuốt nước mắt vào, cố gắng để đầu óc tỉnh táo. Gia đình ông bây giờ chỉ có mỗi ông là người chịu đựng nhiều nhất. Nhìn người vợ đau khổ đến muốn chết, ông cũng cảm thấy đau khổ.
Nhất Phong, Diệu Hân sau khi vào viếng cô bạn thân xong thì chạy ra ngoài đứng cùng ông Vương. Diệu Hân từ lúc tận mắt nhìn thấy Vương Uyển bị tai nạn rồi chết, trong đầu vẫn cứ ám ảnh một nỗi sợ hãi. Cô nhìn Vương Uyển nở nụ cười ngây thơ trên bức ảnh mà không thể nào kìm ném được nước mắt. Nhất Phong đỡ lấy cô, xoa nhẹ lưng cô rồi an ủi.
"Đừng khóc nữa, từ hôm qua đến giờ cậu vẫn chưa ăn gì. Hay là để mình dẫn cậu đi ăn nhé!"
Diệu Hân lắc đầu, bám chặt vào cánh tay của Nhất Phong, giương đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn."Còn Đức Minh đâu? Sao cậu ấy vẫn chưa đến?"
Nghe Diệu Hân hỏi về cậu thì lúc này Nhất Phong mới để ý. Hôm qua vẫn còn thấy cậu ấy đi cùng mọi người vào bệnh viện, nhưng từ sáng đến giờ vẫn chẳng thấy cậu ấy đâu cả. Nhất Phong dìu Diệu Hân ngồi xuống ghế, còn mình thì đi tìm Đức Minh.
Tìm khắp căn biệt thự cũng chẳng thấy bóng dáng cậu đâu, gọi thì cũng không bắt máy. Hắn rất sợ Đức Minh sẽ nghĩ quẩn mà làm gì dại dột.
Lúc này tại căn biệt thự nhà họ Thái...
Sau khi trở về nhà, ông Thái liên tục chửi cậu nhưng cậu không nghe. Điều mà cậu đang quan tâm là Vương Uyển đã chết. Ngồi trong một góc phòng không một chút ánh sáng, nỗi hốt hoảng, lo sợ cứ bám lấy cậu không ngừng. Đôi mắt khi đó của cô vô cùng đáng sợ. Cậu tưởng tượng Vương Uyển đang trừng mắt mà nói với cậu rằng: Vì sao lại bỏ mình lại? Tại sao cậu lại làm như vậy? Nếu không phải tại cậu thì mình cũng không chết!
Đức Minh đắm chìm trong cơn ác mộng đáng sợ. Trong bóng tối, cậu lại nhìn thấy Vương Uyển đang tiến gần lại chỗ mình, đôi mắt chảy máu trừng lớn nhìn cậu. Cậu hét lên một tiếng, sau đó ôm đầu bắt đầu lẩm bẩm cái gì đó.
Cánh cửa phòng được mở ra, Đức Minh giật mình mang theo nỗi sợ hãi ôm người, gương mặt hơi ngẩng lên, đôi mắt đầy tơ máu nhìn ra phía cửa.
Ông Thái cau chặt hai mày lại, nếp nhăn trên trán vô cùng rõ rệt. Ông tiến lại gần đứa con trai của mình, cao giọng nói."Mày có phải là đàn ông không hả?"
Đức Minh không hề để ý đến lời ông nói.
Ông Thái túm cổ áo của cậu lôi dậy rồi kéo cậu ra khỏi phòng. Ánh đèn ngoài cầu thang nhất thời làm cậu bị chói mắt. Lúc này ông mới càngcnagf nhìn rõ gương mặt tiều tụy của cậu sau đó dần buông tay ra.
"Mày mau vào tắm rửa sạch sẽ đi. Lát nữa tao sẽ đưa mày sang nước ngoài!"
Nghe ông nói câu này xong, Đức Minh mới nhất thời phản ứng. Đức Minh nhìn ông với ánh mắt khó hiểu rồi cậu cực tuyệt."Không được, tôi phải đi thăm Vương Uyển. Để hôm khác đi."
"Mày không có quyền quyết định. Con bé đó chết rồi, mày còn đi thăm nó làm gì." Ông Thái nói một cách tàn nhẫn. Thực ra ông muốn bảo vệ cho con trai của mình, ông không muốn Đức Minh dính dáng gì đến nguyên nhân cái chết của Vương Uyển.
Gương mặt của Đức Minh biến đổi, cậu tức giận gầm lên."Vương Uyển chết rồi, cậu ấy vì tôi mà chết. Đây là lần cuối tôi đi gặp cậu ấy để cầu xin tha thứ. Ông nói vậy là có ý gì hả? Ông có phải là con người không?!"
Ông Thái tức giận vung tay tát một cái vào gương mặt tiều tụy của cậu. Đức Minh lảo đảo vài cái, cái tát này chẳng kém hôm nọ chút nào. Lúc trước cậu không sao đó là do cậu vẫn còn khỏe mạnh, nhưng bây giờ sức khỏe cậu vô cùng yếu. Cái tát này suýt nữa khiến cậu ngã, may mà tay còn bám được vào cầu thang.
"Tao chỉ không muốn mày gặp phiền phức thôi. Dòng tộc nhà họ Thái không thể vì mày mà ô uế được." Sau đó ông lấy tay đánh vào gáy cậu.
Trước mắt cậu đột nhiên đều là màu đen, cơ thể của cậu được ông đỡ lấy. Khi tỉnh lại thì cậu đã ở Úc. Có lẽ là do quá mệt bà yếu nên cậu mới ngủ lâu như vậy.