Một cô gái trẻ tuổi mặc đồng phục y tá do dư đi đến trước cây Đa lớn.
Cô ấy ngẩng đầu, ngơ ngạc nhín tán cây che trởi.
Ánh sáng xuyên qua thân thể của cô, rơi xuống cỏ ấy.
Rất rõ ràng, cô ấy đã chết.
Cô ây bây giờ là trong hình thái du hồn mà xuất hiện ở đây.
"Thần linh, con khẩn cầu Người hoàn thành tâm nguyện của con.", cô ấy chậm rãi quỳ xuống, cầu khẩn trước gốc cây.
Trên người cô ấy cũng không có bao nhiêu oán khí hoặc không cam lòng, chỉ có mê mang và hối hận.
Cô ấy đi vào nơi này không phải vì báo thu, mà vì tìm kiếm một đáp án.
"Thần linh, xin Người nói cho con, tại sao con lại đi đến đường chết này? Người khác đều nói con là bàn tay được thứ tốt lại đánh đến nát nhừ [1].
Người khác còn nói nếu bọn họ là con, bọn họ nhất định sẽ rất tốt rất tốt."
[1] Chỉ những người trong tay có được tất cả những gì tốt đẹp lại vì một nguyên nhân nào đó mất đi tất cả.
"Con không rõ, cuộc sống của con, tại sao khăng khăng con không được tốt? Con từng là đối tượng được mọi người hâm mộ.
Con không rõ tại sao trong thời gian một năm ngắn ngủi, con lại lưu lạc đến hoàn cảnh này? Con tựa như vẫn luôn sống trong sương mù, hơn nữa càng ngày càng không giống chính mình.
"Đồng nghiệp không thích con, lãnh đạo phản cảm với con, bệnh nhân chán ghét con, ngay cả bạn trai của con cũng mấy ngày trước khi kết hôn bỗng nhiên huỷ bỏ hôn lễ.
Con nỗ lực như vậy nỗ lực làm việc như vậy, cuộc sống lại luôn gặp rắc rối.
Con còn thiếu chút nữa là giết người.
Con không rõ, con không biết tại sao lại như vậy."
"Thần linh, cầu xin Người giải thích nghi hoặc giúp con.
Con muốn biết tại sao con đi đến bước đường hôm nay."
Cô gái cúi người, thành kính dập đầu.
Ô Nha Nha đứng trên ngọn cây yên lặng quan sát cô ấy, sau đó dùng ý niệm nói chuyện với ba ba: "Xem tướng mạo, cô ấy hẳn là mệnh đại phú đại quý bình an trôi chảy à! Tại sao cô ấy lại tự sát? Cô ấy không nên chết sớm như vậy chứ?"
"Có người xoay chuyển mệnh quỹ của cô ấy, chặt đứt tuổi thọ của cô ấy.", Ô Dung Thành chỉ nhàn nhạt liếc qua liền nhìn thấu cả đời của cô gái.
Đáp án đã ở trong lòng ông, nhưng ông sẽ không nói với con gái.
"Đi hoàn thành nhiệm vụ của con đi.", ông vươn phiến lá, vuốt ve ký ức của cô gái cùng một nửa hồn lực, lại đưa đối phương vào luân hồi.
Sau khi Ô Nha Nha hoàn thành nhiệm vụ, cô gái trên đường luân hồi có thể nhận được đáp án cô ấy muốn.
Đối mặt với quả cầu ký ức nhất định khổ không nói nổi này, Ô Nha Nha vayaj mà không lộ ra thần sắc kháng cự.
Cô chủ động hái miệng, phát ra một tiếng"A".
Đây là ý để ba ba nhét vào.Ô Dung Thành chuẩn bị dùng nhánh cây nhỏ giữ con gái lại đem quả cầu nhét vào không khỏi vui mừng: "Nha Nha của ba ba rốt cuộc trưởng thành rồi."
Ô Nha Nha dùng cánh vỗ vỗ bộ ngực, bộ dạng kiêu ngạo.
Ô Dung Thành cười nhẹ đem quả cầu nhét vào miệng cô.
Giây tiếp theo, Ô Nha Nha dùng cánh nhỏ bóp cổ, đắng đến trợn trắng mắt.
Nhưng lúc này cô lại không có"phì" ra một tiếng, cũng không oán giận.
Bởi cô biết, bản thân làm những chuyện có ý nghĩa như vậy.
Cứu một mạng người còn hơn xấy bảy toàn tháp.
Nếu vẫn luôn kiên trì, cô có thể xây được rất nhiều rất nhiều toà tháp.
Tiêu hoá ký ức, cô kinh hô: "Ba nha, con hình như biết đáp án! Con thay người thay đổi mệnh quỹ của cô ấy."
Cô gái tên Ngải Thảo Thanh, gia cảnh vô cùng giàu có, bản thân học tập cũng rất chăm chỉ, lấy bằng tốt nghiệp loại xuất sắc của Đại học Y khoá 985, cũng cuối cùng trở thành y ta Ngoại khoa của Bệnh viện Đệ Nhất ở Lan Hoa thành.
Chính như lời cô ấy nói, cô ấy từ nhỏ đến lớn đều là đối tượng mọi người hâm mộ.
Cô ấy lớn lên vô cùng xinh đẹp, gia thế cũng rất ưu việt, tính cách tốt, công việc tốt, còn có một người bạn trai vô cùng yêu cô ấy.
Cô vôn nên trải qua một đời trôi chảy.
Nhưng trong một năm ngắn ngủi, cô ấy bị đồng nghiệp xa lánh, cấp trên phản cảm, bệnh nhân chán ghét cùng bạn trai vứt bỏ.
Loại đả kích này khiến tâm thần cô hoảng hốt, vì vậy khi đang tiêm cho người bệnh đã nhớ sai thuốc, thiếu chút nữa dẫn tới người bệnh chết vì tiêm thuốc.
Đây là sự cố chữa trị cực kỳ nghiêm trọng, nếu không phải y tá cùng phòng kịp thời phát hiện ra thuốc bị sai, đem rút kim tiêm, lại đưa người bệnh đã xuất hiện dấu hiệu suy tim đi trị liệu, tất cả đều không cách nào vãn hồi.
Ngải Thảo Thanh bị bệnh viện sa thải, đồng thời còn bị người nhà bệnh nhaantoos cáo lên toà án muốn khoản bồi thường kếch xù.
Trong nhà cô ấy có tiền, bồi thường được.
Nhưng cô ấy không cách nào thừa nhận chính là cảm giác tội lỗi thiếu chút nưa hại chết người này.
Tất cả mọi người xung quanh đều ghét cô ấy, ngay cả cha mẹ cô ấy cũng oán trách cô ấy.
Cô ấy trong một đêm thân bại danh liệt, chúng bạn xa lánh.
Cô ấy thống khổ cực hạn bị dày vò mấy tháng, lại bị bệnh trầm cảm nặng tra tấn đi đến đường chết.
Cô ấy đứng ở nơi sân thượng cao chót vót, nhảy xuống, linh hồn rời khỏi thân thể, đi tới trước linh đường của chính linh.
Cô ấy nghe thấy có người khe khẽ nói: "Ngải Thảo Thanh sao lại làm thành như vậy? Nếu tôi là người có điều kiện như cô ta, tôi không biết sẽ tốt tốt bao nhiêu! Cô ta cầm tất cả thứ tốt trong tay, lại đánh cho nát nhừ! Thật kỳ quái!"
Trong nháy mắt, Ngải thảo Thanh cũng nghi hoặc.
Đúng vậy, một năm trước, cô ấy hạnh phúc như vậy, vui vẻ như vậy, tại sao một năm sau, cô ấy lại biến thành như vậy? Cô ấy nghĩ không ra! Cô ấy thật sự một chút cũng nghĩ không ra!
Cô ấy không rõ tại sao đồng nghiệp lại không thích mình, rõ ràng nỗ lực hoà nhập với mọi người như vậy, lại không chiếm được chút thiện ý nào.
Cô ấy cũng không rõ tại sao cấp trên lại phản cảm với mình, rõ ràng công việc cô ấy làm rất tốt.
Cô chăm sóc người bệnh cũng tinh tế lại chu đáo, rồi tại sao lại bị chán ghét? Cô ấy yêu bạn trai của mình như vậy, rồi tại sao ra nông nổi náo loạn trước đêm kết hôn hung hăng vứt bỏ?
Còn loại thuốc chí mạng kia.
Phối chế trước đó, cô ấy từng lời từng lời nói với chính mình người bệnh mắc bệnh tim, liều lượng thuốc tuyệt đối không thể làm sai, lại vẫn là làm sai.
Cô ấy giống như cái gì cũng làm không tốt, cái gì cũng có thể làm hư, cố tình lại tìm không thấy nguyên nhân.
Trong thời gian một năm này, cô ấy sống đến mơ màng hồ đồ không rõ nguyên nhân, sau đó liền đứng trên sân thượng.
Cô ấy thân ở trong cuộc, lại bị người khác hoàn toàn khống chế lẫn tẩy não, tự nhiên nhìn không thấu sương mù thật mạnh.
Nhưng Ô Nha Nha đứng ở ngoài lại rất vui ý thực được vấn đề.
"Người phụ nữ Ô Cầm này rất có vấn đề! Người xoay chuyển mệnh quỹ của Ngải Thảo Thanh có phải là cô ta hay không? Là cô ta hại chết Ngải Thảo Thanh nhỉ?
"Phì! Người phụ nữ này thật âm hiểm!"
Một tiếng "phì" này chung quy vẫn bị Ô Nha Nha phun ra.
Nếu nói Chu Hoan Hoan là thuần tuý ngoan độc, vậy Ngải Thảo Thanh chính là âm hiểm cực đoan.
"Là cô ta, tuyệt đối là cô ta! Chuyện Ngải Thảo Thanh gặp phải, sau lưng đều co cô ta thao túng.
Cô ta giết người không cần dao! Cô ta so với Vu Hạo Vĩ càng cao hơn nhiều! Cô ta tẩy não Ngải Thảo Thanh!, Ô Nha Nha phẫn nộ quạt cánh nhỏ.
"Có phải cô ta hay không, con đi đến phàm gian trai một chút sẽ biết.Chúng ta làm nhiệm vụ không thể chỉ dựa vào suy đoán, phải có chứng cứ xác thực.", Ô Dung Thành dặn dò.
"Được, con lập tức Bệnh viện Đệ Nhất điều tra.
Ba ba, ba giúp con một bảng quá trình học tập, con đi Bệnh viện Đệ Nhất ứng tuyển y tá."
"Con tới nhà Ô gia tìm quản gia, ông ấy sẽ đem tư liệu con cần đưa cho con."
"Con đi đây!", Ô Nha Nha phẩy cánh.
"Liền đi như vậy sao?", Ô Dung Thành nói ra một câu.
Ô Nha Nha ngẩn người, sau đó vội vàng nài nỉ: "Ba ba, ba đưa con tới ảo cảnh thời không học tập một chút kỹ năng y tá.
Tuy rằng con có ký ức của Ngải Thảo thanh, lại không nắm giữ kỹ năng của cô ấy.
Y tá là chăm sóc bệnh nhân, nếu không có kỹ thuật tuyệt đối chuyên nghiệp đáng tin cây, con sẽ hại chết người!"
Từ sau khi vẽ bức tranh sơn dầu kia, Ô Nha Nha hiểu rõ đạo lý này.
Ảo cảnh thời không của ba ba có thể đưa cô tới một Bệnh viện hư ảo tiến hành tập huấn.
Ở nơi đó, tốc độ thời gia nhanh hơn so với bên ngoài rất nhiều.
Cô ở bên trong học tập 10 năm, bên ngoài cùng lắm chỉ 10 phút mà thôi.
Ô Dung Thành hài lòng, cười nhẹ, nói: "Nha Nha thật sự trưởng thành rồi."
10 phút sau, Ô Nha Nha đầu xù tóc rối đi ra từ ảo cảnh.
10 năm bên trong, cô chăm sóc không biết bao nhiêu người bệnh, rốt cuộc cùng hoàn toàn nắm bắt toàn bộ kỹ năng cần thiết của ý tá.
Y tá tuyệt đối là công việc vất vả nhất trên thế giới.
Cô lắc đầu than thở.
"Đi thôi! Làm xong nhiệm vụ, sớm trở về một chút.", Ô Dung Thành xoa xoa đầu cô, thuận tiện tiêu trừ mệt mỏi trong người cô..