Dịch Lĩnh ngăn cản, Mộ Thần chung quy vẫn không thể tiếp xúc Ô Nha Nha.
Chu Hoan Hoan bên kia lại trong hoạ có phúc, sau khi bị Lâm Tú trúc tát một cái vậy mà lọt vào mắ Liêu Xán, hai người rất nhanh liền chơi với nhau.
Yến tiệc gặp gỡ giao lưu kết thúc, Chu Hoan Hoan tuy không tìm được đối tượng ái mộ kết hôn, lại tìm được một chị em tốt.
Có Liêu Xán dìu dắt, cô ta rất nhanh liền gia nhập vào vòng giao tế tầng cao nhất của Lan Hoa thành, mà cái vòng giao tế này cả Châu Húc Dương cũng không thể gia nhập.
Khi Chu Hoan Hoan hạ quyết tâm muốn lấy lòng một người, cô ta có thể trong thời gian ngắn cùng người đó trở nên tâm đầu ý hơp.
Cô ta sẽ khiến đối phương có cảm giác được người thân quan tâm và ấm áp, cũng sẽ trong cuộc sống khắp nơi làm nổi bật sự chân thành lẫn giản đơn của mình.
Châu Tiểu Thấm chính là đã từng bị cô ta như vậy bắt lấy, mà Liêu Xán bây giờ cũng vậy.
Sau khi yến hội kết thúc, Chu Hoan Hoan mỗi ngày đều cùng Liêu Xán dính lấy nhau, hai người có thể cùng mặc một chiếc váy, cùng dùng một túi xách.
Dù cho ừ cha hay những thứ tốt khác, Liêu Xán đều sẽ không quên chia sẻ cho Chu Hoan Hoan.
Ở trong mắt cô ta, Chu Hoan Hoan là một côn gái đáng thương vừa được nhận về gia tộc, lại không thể có đươc sự coi trọng.
Ai cũng có thể khi dễ cô ta, ngay cả Ô Nha Nha từng là chị em tốt của cô ta, sau khi đắc chí cũng đem cô ta thành món đồ chơi.
Liên Xán là trong sự che chở toàn tâm của cha lớn lên.
Cô ta không biết nhân gian khó lường, không hiểu nhân tâm hiểm ác, chỉ bằng sự nghĩa hiệp tràn ngập đi làm chuyện bản thân cho rằng chính xác.
Cô ta cảm thấy bản thân có nghĩa vụ bảo vệ Chu Hoan Hoan.
Với mức độ nào đó mà nói, cô ta và Ô Nha Nha kỳ thực có chút tương tự.
Cũng bởi vì vậy, Ô Nha Nha rất muốn kết giao với cô ta, vì thế liên tiếp gọi điện thoại cho cô ta, mời cô ta tới chơi, lại đều bị cự tuyệt lạnh như băng.
Cô ta tựa hồ tràn ngập địch ý đối với Ô Nha Nha, trong lời nói không tránh luôn châm chọc mỉa mai.
Ô Nha Nha cũng có ngạo khí của mình, sau nhiều lần bị cự tuyệt, cô sẽ không bao giờ để ý tới Liêu Xán nữa.
Chỉ là hôm nay rất kỳ quái, Liêu Xán vậy mà chủ động gọi điện thoại cho Ô Nha Nha, mời cô đi đảo Ura Moore du lịch trong 6 ngày.
Ô Nha Nha chỉ do dự trong hai giây liền đồng ý.
Sau khi ngắt điện thoại, cô trầm ngâm nói: "Ba ba, con cảm thấy Chu Hoan Hoan muốn ra tay với con, Liêu Xán sẽ không chủ động hẹn con ra ngoài chơi đâu, khẳng định là Chu Hoan Hoan ở sau cổ vũ.
Cô ta muốn dẫn con tới đảo Ula Moore."
Ô Dung Thành gật đầu nói: "Đảo Ula Moore thuộc nước Ula, nới đó hắc bang hoành hành, pháp luật khoog có, bọn buôn người cũng rất hung hăng ngang ngược.
Đem con tới chỗ đó, cô ta mới xuống tay được."
"Ba ba, ba nói cô ta muốn làm gì?", Ô Nha Nha hứng thú bừng bừng hỏi.
"Cô ta sẽ thuê cướp bắt cóc con và cô ta, sau đó đòi tiền chuộc.
Chờ ba ba tới cứu con, con đã không phải là con.
Con sẽ bị cô ta xé rách gương mặt, vặn gãy cổ, ném xuống biển cho cá.
Ba ngay cả thi hài của con cũng tìm không được."
"Nếu ba không tra ra chân tướng, vậy cô ta cũng bị huỷ dung, mất trí nhớ là có thể yên lặng không một tiếng động thay thế con, trở thành con gái ba.
Nếu ba ba tra ra được chân tướng, vậy đám cá đã ăn con chính là đầu sỏ gây tội."
Ô Dung Thành vừa lật xem một tài liệu vừa không chút để ý kể rõ kế hoạch độc ác của Chu Hoan Hoan.
Ô Nha Nha hít sâu một hơi, cảm giác sởn tóc gáy: "Người phụ nữ này lòng dạ quá hiểm độc, giống như Châu Tiểu Thấm kiếp trước mắc nợ cô ta, kiếp này bị cô ta lợi dụng đến nông nỗi thi cốt vô tồn [1]? Con nhịn không nổi, con phải đi Ula Moore bắt lấy hành vi của cô ta.
Dù sao chỉ cần ba vừa ra mặt, cô ta tuyệt đối sẽ khóc lóc thảm thiết biết vậy chẳng làm."
[1] Thi cốt vô tồn: ý chỉ người chết ngay cả xác cũng không còn.
"Vậy đi thôi!", Ô Dung Thành xua xua tay, ngữ khí như bình tĩnh.
Có ông ở bên nhìn, con gái sẽ không gặp nguy hiểm.
Ông rũ mắt liếc nhìn, tiện thể nhíu mày: "Bộ dạng của con bây giờ là gì? Lễ nghi ba ba dạy cho con đâu?"
Ô Nha Nha ưỡn cái bụng nằm trên thảm, một tay lướt di động, một tay khẩy chân lười biếng nói: "Nhà mình chỉ con với ba ba, lại không có người ngoài."
Cô nói rồi liền bắt chéo chân, như vậy càng tiện khẩy chân.
Ô Dung Thành liếc nhìn ra ngoài cửa, bống nhiên nói: "Dịch Lĩnh, sao cậu lại tới đây?"
Nghe thấy lời này, Ô Nha Nha một giây trước còn nằm liệt trên mặt đất giây tiếp theo liền như cá chép lộn mình ngồi dậy, chân không khẩy, hai cẳng chân không nhấc, biểu tình cà lơ phất phơ cũng biến thành nụ cười ngọt ngào.
Nhưng khi rướng cổ nhìn về phía cửa, cô mới phát hiện ra chỗ đó căn bản không có ai.
"Ba ba, ba gạt con!", Ô Nha Nha mặt đầy ai oán.
"Bây giờ có thể ngồi ngay ngắn rồi sao?", Ô Dung Thành nhẫn nại cười.
"Con không!", tâm lý phản nghịch của Ô Nha Nha nổi lên, chẳng những cứng rắn nằm thẳng tắp trở lại, còn mở cả hai tay hai chân, bày thành hình chữ đại.
"Con không ngồi ngay ngắn! Côn muốn nằm liệt!", cô vừa trái phải lay động cái đầu nhỏ của mình, vừa quang quác hô lớn.
Ô Dung Thành dùng đầu ngón tay đẩy đẩy cô, trên mặt mang theo một tia buồn bực, lại ngăn không được mà cười nhẹ.
Con gái rõ ràng chơi xấu, ông lại cảm thấy đáng yêu.
Đúng lúc này, ông bống nhiên quay đầu nhìn thoáng qua, lại nói: "Dịch Lĩnh, sao cậu lại tới đây?"
ʚ(•"̮•)ɞʚ(•"̮•)ɞʚ(•"̮•)ɞʚ(•"̮•)ɞʚ(•"̮•)ɞ.