Cô Nàng Quạ Đen

Chương 59: 59: Yêu Quái Nhỏ Đem Bản Thân Đi Bán






Nghi thức đặt móng chính thức kết thúc trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Lãnh đạo trường vì muốn tiếp đãi Ô Dung Thành chu đáo hơn nên đã đưa ông tới khoa Sơn dầu tham quan.

Rốt cuộc thì Chu Hoan Hoan cũng từng là sinh viên khoa Sơn dầu, nơi đó có trưng bày tác phẩm của cô ta.

Ô Dung Thành mới vừa tìm được con gái trở về, ông chắc chắn sẽ hứng thú với những thứ này của con gái.
Chu Hoan Hoan vội vàng mang theo quà đuổi tới khoa Sơn dầu.

Lúc này, vệ sĩ không cản cô ta lại nữa, bởi phòng trưng bày nghệ thuật của khoa Sơn dầu là nơi tất cả mọi người có thể tự do ra vào.
Cách từ xa, cô ta đã thấy Ô Nha Nha như con chim nhỏ rúc bên người Ô Dung Thành.

Diện mạo hai người không khác nhau lắm chính là minh chứng huyết thống tốt nhất.
Trái tim Chu Hoan Hoan lại truyền tới đau đớn quen thuộc.

Cô ta nắm chặt hộp đồng hồ bằng nhung, nhanh chóng đi qua.
"Xin lỗi, cho tôi qua chút, tôi là bạn tốt của Chu Hoan Hoan, tôi muốn nói với cậu ấy mấy câu.

Xin lỗi, cho tôi qua một chút, xin lỗi...", một đám người vây quanh hai cha con, Chu Hoan Hoan chỉ có thể vừa đi vào trong vừa thấp giọng nhờ vả.
Sau khi trở thành Châu Tiểu Thấm, cô ta cảm thấy bản thận vượt lên một tầng lớp cao hơn, cho nên hoàn toàn có thể áp đảo hơn người thường.

Cô ta học tốt cách dùng cằm nhìn xuống người khác, cũng học được cách cao cao tại thượng, không ai sánh nổi.
Cho đến khi Ô Dung Thành, nhà từ thiện xuất hiện, mãi đến nghi thức đặt móng diễn ra, cô ta mới dần hiểu rõ, gia tộc của chính mình hiển hách cỡ nào, lại giản dị tự nhiên ra sao.


Gia giáo của Ô gia, cùng với đắc chí đến càn rỡ của Châu gia hoàn toàn không giống nhau.
Nếu cô ta dám đem phong cách của Châu gia bày ra, Ô Dung Thành sẽ càng thêm chán ghét cô ta.
Vì vậy Chu Hoan Hoan không thể không cưỡng chế bản tính của mình, cụp mi rũ mắt đi đến bên cạnh.
Thầy giáo khoa Sơn dầu chỉ vào một bức tranh sơn dầu trên tường nói: "Đây là tác phẩm của bạn học Chu Hoan Hoan.", anh ta há miệng thở dốc, nhưng tu dưỡng nghệ thuật cực cao lại khiến anh ta không sao làm chiêu trò trước mặt nhiều người như vậy, chỉ nói một ít theo phạm vi chức nghiệp.
Lãnh đạo trường đưa mắt ra hiệu với anh ta, thúc giục anh ta nhanh chóng biểu hiện, anh ta chỉ có thể âm thầm nắm tay.
Tiền tài có thể mua được tác phẩm nghệ thuật, lại không mua được thiên phú nghệ thuật.

Chu Hoan Hoan đã không có thiên phú lại không biết nỗ lực, đối mặt với tác phẩm vụng về của cô ta, thầy giáo không cách nào có thể khen được.
Chu Hoan Hoan, vừa mới chen vào vòng trong, lại không cảm thấy bản thân không có thiên phú.

Đây là tác phẩm cô ta hài lòng nhất, cho nên mới đưa tới tham gia triển lãm.

Ở trong mắt cô ta, những gì của bản thân mình đều ưu tú, mà Chu Tiểu Thấm rất có linh khí trong miệng người khác chẳng qua là ỷ vào thầy giáo yêu thích mới được khen ngợi mà thôi.
Cô ta nhìn bức tranh trên tường, lại nhìn sườn mặt Ô Dung Thành đang yên lặng bình phẩm, trong lòng không khỏi tràn ngập chờ mong.
Cô muốn nghe xem ba sẽ nói như thế nào.

Ông sẽ khen cô ta sao? Nhất định là vậy.
Nhưng giây tiếp theo, mong chờ của Chu Hoan Hoan đều biến thành kinh ngạc khó chịu.
Chỉ thấy Ô Dung Thành chậm rãi lắc đầu, ngữ khí nghiêm túc nói: "Cùng so sánh với tác phẩm khác, bức tranh này là bức kém cỏi nhất.

Màu sắc hỗn tạp, kết cấu mất cân bằng, còn không hề có linh khí, tôi không rõ tại sao nó có thể được treo ở đây."
Ông nhìn về phía con gái, tựa hồ muốn trách cứ vài câu, lại nhớ tới cô đã mất trí nhớ, liền thở dài xoa đầu cô, ngữ khí rất bất đắc dĩ, lại lộ ra cưng chiều: "Con bây giờ cái gì cũng không nhớ rõ, cho nên học lại từ đầu đi."
Ông quay lai nhìn về phía thầy giáo, thận trọng nói: "Thần Trịnh, sau này phiền thầy lo lắng nhiều hơn."
Mắng cũng không thể mắng.


Người vẽ bức tranh này là Chu Hoan Hoan, cũng không phải là Tiểu Nha Nha nhà ông, ông có điên mới đem sai lầm của Chu Hoan Hoan đổ lên đầu chính con gái mình.
Ô Nha Nha vội vàng khom lưng xin lỗi thầy Trịnh, trên mặt mang theo biểu tình nôn nóng muốn thử.

Cô trước nay chưa từng đi học nha!
Thầy Trịnh vốn tưởng rằng hôm nay bản thân phải vì năm đấu gạo mà khom lưng thực sự thở dài nhẹ nhõm.

Anh ta cần phải thừa nhận, nhân phẩm của Ô tiên sinh quả nhiên rất cao thượng, gia giáo của Ô gia so với lời đồn cũng tốt đẹp hơn nhiều.
Khó trách sau khi nhận tổ quy tông, tinh thần của sinh viên Chu Hoan Hoan thay đổi rất nhiều, so với trước kia càng sáng sủa tươi đẹp hơn, giống như vầng thái dương nhỏ vậy.
Chu Hoan Hoan chân chính yên lặng lùi vào trong đám đông một bước, sau đó cúi đầu, giấu đi gương mặt đỏ bừng của mình.

Người khác phê bình cô ta trước nay không nghe, chỉ là phủ định của ba lại giống như đòn cảnh tỉnh, trong giây lát đánh cô ta tỉnh ra.
Cô ta nhìn vào bức tranh sơn dầu đã từng được cô ta xem như bảo bối kia, vậy mà cũng chậm rãi nhìn ra khuyết điểm của nó.
Cho nên, cô ta khiến ba mất mặt phải không?
Tại một giây này, Chu Hoan Hoan vậy mà thấy may mắn từ đáy lòng vì bản thân là Châu Tiểu Thấm.

Nói như vậy, cô ta không phải thừa nhận ánh mắt thất vọng của ba.

Nhưng cùng lúc đó, cô ta lại càng khát vọng trở thành một người trong nhóm người ưu tú kia.
Cô ta muốn ba sẽ cảm thấy kiêu ngạo vì mình.
Giống như đọc được suy nghĩ của cô, Ô Dung Thành đột nhiên chỉ một bức tranh bên cạnh, nói: "Bức tranh này rất có linh khí, lúc đi vào chạm ánh mắt đầu tiên thôi tôi đã thích nó."
Bức tranh này rất trùng hợp, đúng là Châu Tiểu Thấm từng vẽ.


Cô là sinh viên có tiềm năng nhất khoa Sơn dầu.

Bị axit huỷ đi đôi tay, đối với cô mà nói là đả kích chí mạng.
Thầy Trịnh không nghĩ rằng Ô Dung Thành thực sự am hiểu hội hoạ, vô vàng thao thao bất tuyệt giới thiệu bức tranh này, trong lời nói không hề thiếu sự thưởng thức cực độ lẫn yêu thích đối với Châu Tiểu Thấm.

Thấy Chu Hoan Hoan đứng trong đám người, anh ta lập tức kéo đối phương ra, một câu lại một câu khích lệ.
Chu Hoan Hoan vừa rồi còn khó chịu, lúc này đã ngẩng đầu ưỡn ngực, lộ ra tươi cười.
Thấy Ô Dung Thành nhìn mình bằng ánh mắt thưởng thức, trong lòng cô ta giống như nếm được mật ngọt.

Cô ta đã quên, bức tranh này căn bản không thuộc về cô ta.

Đương nhiên, dù cô ta nhớ rõ, cô ta cũng sẽ không vì vậy mà cảm thấy áy náy.
Huyết mạch của cô ta có lẽ chính là một con chim cuốc, bởi vì cô ta là kẻ đoạt lấy trời sinh.

Chiếm đoạt và lừa gạt sẽ chỉ khiến cô ta cảm thấy vui sướng.
Loài chim Ô Nha Nha ghét nhất chính là chim cuốc.

Cô lặng lẽ buông cánh tay của ba ba ra, ngược lại ôm cánh tay Dịch Lĩnh, dựa vào vai anh, không e dè mà trợn trắng mắt.
Cô ghen tỵ!
Dịch Lĩnh xoa xoa chóp mũi của cô, thấp giọng cười nói: "Ba của em thật sự rất thích tranh của Châu Tiểu Thấm."
"Đôi mắt của ba ba có thể nhìn thấy thứ mà phàm nhân không thể nhìn thấy.

Châu Tiểu Thấm vẽ thực sự có linh khí, không từ nào hình dung.", Ô Nha Nha nhỏ giọng giải thích.
Thoáng nhìn bộ dạng tiểu nhân đắc chí của Chu Hoan Hoan, cô lại trợn trắng mắt, âm thầm mắng: "Đồ ăn cướp!"
Dịch Lĩnh đem năm ngón tay luồn vào mái tóc dày rậm xoăn nhẹ của cô, trấn an.
Chu Hoa Hoan được Ô Dung Thành lẫn thầy giáo khen đến hai má ửng hồng cố tình nhìn về phía Ô Nha Nha, sau đó không chút ngoài ý muốn thoáng nhìn thấy một gương mặt tràn ngập "ghen ghét".
Tại một giây này, cô ta như đánh thắng một trận, ứ đọng trong ngực, đè nén với đau đớn đều tan đi, chỉ còn lại vui sướng.


Cô ta lộ ra ý cười thiện ý với Ô Nha Nha, sau đó nương theo cơ hội một mực đi bên cạnh Ô Dung Thành, cùng ông xem xong toàn bộ tranh triển lãm.
Khi đi bên cạnh ba, cô ta vậy mà hạnh phúc vui sướng.
Nửa tiếng sau, đoàn người trở lại phòng nghỉ.
Chu Hoan Hoan vội vàng từ túi áo lấy ra chiếc đồng hồ kia, đôi tay nâng tới trước mặt Ô Dung Thành, mơ hồ nói: "Chú Ô, sau khi nói chuyện với chú, trở về cháu suy nghĩ kỹ lại, cháu cảm thấy rất có lỗi.

Hy vọng chú có thể tha lỗi cho cháu."
Ô Dung Thành nghiêng mắt nhìn cô ta, biểu tình đạm mạc.
Ô Nha Nha bay tới truy hỏi: "Ba ba tớ nói với cậu gì thế? Tại sao tớ lại không biết?", cô nghiêng mắt, dẩu miệng, bộ dạng rất khó chịu.
Ô Dung Thành nhẹ nhàng buông chén trà, lắc đầu mỉm cười: "Trà này sao lại chua vậy ta?"
Giáo viên phụ trách tiếp đãi họ vội vàng giải thích: "Đây là trà mới hái đầu năm, không phải trà cũ, nên không thể lên men.

Không bằng tôi giúp ngài đổi một ly?"
Dịch Lĩnh cười xua tay: "Ô tiên sinh đang nói đùa với Nha Nha, cô đừng để ý."
Vị giáo viên kia nhìn thấy Ô Nha Nha mặt đầy khó chịu, lại nhìn thấy Chu Hoan Hoan tha thiết dâng quà tặng, tức khắc ngửi được mùi không bình thường.

Cảnh tượng này càng nhìn càng thấy kỳ quái, hai bạn học này có phải đang tranh sủng hay không vậy?
Mà cũng không đúng! Châu Tiểu Thấm sao lại muốn tranh sủng với Chu Hoan Hoan? Đó là ba của Chu Hoan Hoan, bắc tám gậy tre cũng không có quan hệ gì với cô ta mà nhỉ? Chẳng lẽ cô ta muốn làm má nhỏ của Chu Hoan Hoan? Đây cũng không kỳ quái gì, rốt cuộc Ô tiên sinh anh tuấn đến vậy cơ mà.
Khi bưng khay trà ra ngoài, giáo viên đã thêm vào đầu mình mấy trăm nghìn chữ "má nhỏ".

Chu Hoan Hoan rõ ràng cảm nhận được địch ý phát ra từ Ô Nha Nha.

Chẳng qua cô ta cái gì cũng không rảnh để lo, cô ta chỉ muốn đem món quà mình tỉ mỉ lựa chọn tặng đi.
Cô ta đặc biệt xem trọng tiền bạc, ngày thường cũng sẽ dùng đủ loại lý do moi tiền từ chỗ Châu Húc Dương.

Một lúc rút ra hơn phân nửa tiền tiết kiệm mua quà cho một người, chuyện ngu xuẩn như vậy cô ta chưa bao giờ làm..