Cô Nàng Quạ Đen

Chương 52: 52: Ác Ma Ở Nhân Gian






Kính râm bị tháo xuống, cả người còn bị một đôi tay rắn chắc giữ trên xe lăn, đôi tay ấy còn thuận thế ấn phanh lại, Ô Nha Nha không khỏi ngẩn ngơ.
Dịch Lĩnh cúi người xuống, đem gương mặt tuấn mỹ của mình áp sát vào gương mặt của cô, dùng đôi mắt ẩn giấu ánh dịu dàng nhìn thật sâu vào cô, giọng nói trầm thấp dường như bọc trong mật ong sền sệt, khiến người ta căn bản không sao tránh thoát.
"Nha Nha đừng nghịch như vậy, sẽ ngã bị thương.", anh nhẹ nhàng thở dài, trong lời nói ẩn giấu lo lắng, cũng ẩn giấu vui sướng cách biệt lâu ngày gặp lại.
Bàn tay của anh nóng bỏng xoẹt qua băng gạc quấn bên ngoài gương mặt của Ô Nha Nha, sau đó cười khẽ, hỏi: "Em đây là bộ dạng quỷ quái gì vậy?"
Hơi thở của anh phun lên đôi mày vừa dày vừa dài của Ô Nha Nha, lúc này mới khiến cô từ kinh sợ phục hồi tinh thần trở lại.
"Anh nhận ra em lúc nào?", cô định đứng lên, thân mình mới vừa vặn vẹo đã bị cánh tay Dịch Lĩnh bỗng nhiên ghìm giữ chặt chẽ.
Thời gian tách ra dài như vậy, nếu nói tâm tình Dịch Lĩnh một chút cũng không bị ảnh hưởng, đó là không thể nào.

Khi yêu quái nhỏ một lần nữa bay trở về bên cạnh anh, có vài giây anh thực sự rất muốn mua một cái lồng sắt đem nhốt cô lại.
"Đừng nhúc nhích.", anh dùng ngữ khí ẩn nhẫn nói.
Ô Nha Nha cục cựa càng thêm lợi hại.

Cô là yêu quái nhỏ trời sinh phản nghịch, người khác bảo cô đừng làm, cô càng muốn làm.
Sức lực của cô rất lớn, dễ như trở bàn tay liền tránh thoát khỏi sự giam giữ của Dịch Lĩnh.

Khi Dịch Lĩnh lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, cô lại từ trên xe lăn nhảy xuống, phi đến chủ động tặng Dịch Lĩnh một cái ôm, vừa dùng cái đầu quấn đầy băng gạc nhẹ nhàng cọ xát cổ Dịch Lĩnh, vừa không thuận theo lại không buông tha hỏi: "Anh khi nào nhận ra em? Nói mau! Nói mau!"

Dịch Lĩnh chỉ tách ra một giây đồng hồ, ngay lập tức đem yêu quái nhỏ lần nữa ôm đầy cõi lòng, cuối cùng khắc chế không được mà cười thành tiếng.
Bất an khủng hoảng của anh, tất cả đều được yêu quái nhỏ dùng phương thức vuốt ve nhiệt tình dạt dào gãi đúng chỗ ngứa, ở bên cạnh cô, anh luôn thoả mãn, vui sướng.
Anh rũ mắt nhìn cô, giọng nói mang theo một ý cười: "Khi em xuất hiện ngay trước mặt trong nháy mắt, anh liền biết là em."
"Cho nên trước đó anh cố ý giả vờ không nhận ra em?", Ô Nha Nha trợn tròn đôi mắt chất vấn.
Dịch Lĩnh cười không nói, chỉ xoa xoa đầu quấn đầy băng gạc của yêu quái nhỏ.
Ô Nha Nha càng nỗ lực trừng lớn mắt, như là đang tức giận, rồi lại một giây sau đó mi mắt cong cong, cười vui vẻ.
"Anh giả lạnh lùng, anh giả vờ lạnh lùng, em đánh chết anh!", cô giống như con trâu nhỏ lỗ mãn, không ngừng dùng đầu húc Dịch Lĩnh, lại bị Dịch Lĩnh bế bổng lên, xoay vòng quanh một vòng ngay tại chỗ.
Khi hạnh phúc ngập tràn, người thành thục, trầm ổn cũng không nhịn được làm một ít hành động ấu trĩ.
Giờ phút này Dịch Lĩnh chính là như vậy.
Vài y tá: "...", người này khẳng định không phải Giáo sư Dịch! Họ tuyệt đối nhìn nhầm rồi!
Ô Nha Nha thích bay lượn, tự nhiên cũng thích cảm giác được người khác ôm rồi xoay vòng, đặc biệt người này lại là Dịch Lĩnh, cho nên càng vui sướng gấp bội.

Cô ôm cổ Dịch Lĩnh, ở bên tai anh cười đến thanh thuý êm tai.
Dịch Lĩnh chịu ảnh hưởng cũng nhịn không được mà cười nhẹ, sương mù trong mắt hoàn toàn tan biến, biến thành ánh sao lộng lẫy.
Khi bạn thấy một người liền tự nhiên lộ ra vẻ tươi cười, đồng thời từ trong lòng cảm nhận được hạnh phúc lẫn thoả mãn, nhất định là bạn đã yêu người đó.


Những lời này, không rõ tại sao lại hiện lên trong đầu Dịch Lĩnh, khiến anh thở dài.
Ô Nha Nha vội vàng che miệng anh lại, nhíu máy hỏi: "Anh tại sao lại thở dài?"
"Cậu bé được em cứu lên mất đi một phần ký ức, Lâm Tú Trúc cũng có tình huống giống vậy.", Dịch Lĩnh buông yêu quái nhỏ, nghiêm mặt nói: "Cho nên, em có thể xoá đi ký ức của người khác đúng không?"
Ô Nha Nha gật đầu: "Đúng vậy."
Dịch Lĩnh nhìn người trong lòng, sắc mặt không thay đổi, dùng ngữ khí nghiêm túc nói: "Chúng ta cùng làm một ước định đi?"
"Ước định gì?", Ô Nha Nha ôm lấy cái hông chắc gọn, khuôn mặt nhỏ ngẩng lên, lại trong đôi mắt đen láy tràn đầy tôn sùng lẫn chuyên chú.
Nghe thấy hai chữ ước định", cô theo bản năng liền trở nên thận trọng, cho thấy Dịch Lĩnh trong lòng cô là độc nhất vô nhị.
Dịch Lĩnh dùng lòng bàn tay xoa xoa đuôi mắt của cô, giọng nói trầm thấp: "Đồng ý với anh, đừng xoá đi bất kể điều gì có một chút liên quan tới ký ức về em.

Anh không muốn quên em."
Những lời này khiến trái tim cô căng chặt.

Cô chưa bao giờ nghĩ tới Dịch Lĩnh sẽ quên đi mình.
Nhưng cố chủ của cô lúc này đây lại là một người bệnh mắc chứng mất trí nhớ.


Người này từng một lần bị mất trí nhớ, cuộc sống mơ màng hồ đồ, cho nên ký ức của con người vô cùng yếu ớt.

Một va chạm nghiêm trọng, hoặc một tổn thương chí mạng, đều có khả năng khiến ký ức của bọ họ khiếm khuyết.
Họ sẽ quên mất người bản thân trân quý nhất, sau đó khi gặp lại giống như người xa lạ lướt qua nhau.
Trước đó Dịch Lĩnh làm bộ không nhận ra cô, cũng không phải như vậy sao?
Liên tưởng tới điều này, Ô Nha Nha quả thực hoảng đến hoang mang sợ hãi.

Cô vội vàng ôm lấy Dịch Lĩnh, hai bàn tay sau lưng anh không ngừng nhẹ nhàng vỗ vỗ, giọng nói mang theo sợ hãi khẽ run: "Sẽ không đâu, em sẽ không để anh quên em, em cũng sẽ không quên anh!"
"À! Em nghĩ ra rồi!", cô vỗ trán, bộ dạng may mắn, sau đó điểm vào giữa mày của mình, lại điểm vào giữa mày Dịch Lĩnh.
Hai quả cầu phát sáng trong giây lát bị cô rút ra, lại dung hợp thành một, đang dần dần tan đi sắc vàng đọng lại thành một viên ngọc trong suốt.
Dịch Lĩnh ý thức được, đây chính là món quà mình khao khát nhất.
"Cái này là ký ức của chúng mình, nếu anh quên đi em, chỉ cần nắm lấy viên bi này, anh có thể nhớ lại tất cả.", cô đem viên ngọc nhét vào tay Dịch Lĩnh, lại vỗ vỗ mu bàn tay anh, ý bảo anh nắm chặt.
Dịch Lĩnh gắt gao nắm lấy quả cầu ký ức, trống rỗng trong lòng tất cả đều hoá thành thỏa mãn cùng mãn nguyện.
Ô Nha Nha chỉ chỉ vào ngực mình, chân mày nhíu lại: "Vừa rồi lúc anh nói sẽ quên em, chỗ này của em rất đau!"
Hô hấp của Dịch Lĩnh hơi ngừng, đôi mắt ngưng đọng nhìn qua.
"Chỉ cần ngẫm lại khả năng kia, trái tim của em đau từng hồi từng hồi, thở cũng không nổi.

Em sẽ không để anh quên đi em!"
Ô Nha Nha túm chặt cánh tay của Dịch Lĩnh, tiếp tục nói: "Nhưng em cũng hiểu rõ, con người các anh rất yếu ớt, đụng vào đầu, hoặc xảy ra tai nạn xe cộ, liền có khả năng mất đi ký ức.


Nếu anh quên em, em nhất định sẽ tìm được anh, khiến cho anh một lần nữa nhớ lại.

Nếu anh gặp phải nguy hiểm, viên ngọc này sẽ cho em cảnh báo, sau đó em sẽ là người đầu tiên tới cứu anh.

Em sẽ không để bất kỳ kẻ nào làm anh bị thương! Em cũng sẽ nhớ kỹ anh cả đời này."
Cô căn bản không biết, những lời bộc bạch của bản thân giờ phút này nồng cháy đến như thế nào.
Nhưng độ nóng của trái tim này, Dịch Lĩnh cảm nhận được rõ ràng.

Vì vậy ánh sáng dịu dàng cơ hồ tràn đầy trong mắt anh.

Anh ấn đầu của yêu quái nhỏ vào ngực mình, cách lớp băng gạc thật dày hôn lên thái dương cô.
Anh thấp giọng cười, sau đó cũng từ trong túi lấy ra một viên đá hình cầu sáng lấp lánh, nhét vào tay yêu quái nhỏ.
Ô Nha Nha rũ mắt nhìn, lập tức phát ra tiếng thét chói tai đầy kinh hỉ.
"Ah! Đây là cái gì vậy! Thật lấp lánh, thật lấp lánh nha!", cô nâng bàn tay lên, nhìn thằng vào viên đá hình cầu, đôi mắt đen lúng liếng cũng thành mắt chéo [1].
[1] Bản raw để là斗鸡眼 (đẩu kê nhãn) chỉ con ngươi ở giữa hai mắt bị dịch chuyển tự nhiên về phía gần giữa giống như hai con gà chọi nhau, nên gọi là mắt chéo (tréo), mắt đối nhau.
ʚ(•"̮•)ɞʚ(•"̮•)ɞʚ(•"̮•)ɞʚ(•"̮•)ɞʚ(•"̮•).