Ô Nha Nha đang "nghiêm túc đút" cho Dịch Lĩnh.
Cô trước đem thịt ăn, sau đó đem ớt xanh hoặc cà rốt tới bên miệng Dịch Lĩnh.
Tròng mắt đen láy phát sáng của cô quét trên mặt Dịch Lĩnh, như đang quan sát đối phương có chú ý tới hành vi trộm gà của mình hay không.
Không có nhỉ, hẳn là không có đâu nhỉ?
Thấy Dịch Lĩnh một miếng lại một miếng ăn đến ngon lành, khoé môi còn treo một nụ cười dịu dàng phá lệ, Ô Nha Nha âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó kiêu ngạo ưỡn ngực.
Dịch Lĩnh là người bạn duy nhất của cô, có đồ ăn ngon đương nhiên muốn chia sẻ cho bạn bè.
Ba ba dạy cô phương pháp ứng xử của con người, cô trước nay đều làm đúng.
Nghĩ đến đây, Ô Nha Nha không hề áy náy mà ăn miếng thịt cuối cùng, sau đó thoả mãn híp mắt.
Xiên thịt nướng có chút dài, khi xiên ngang sẽ chạm vào đôi má nhiều thịt.
Cô hai tay đều cầm xiên tre, trái cắn một miếng, phải cắn một miếng, gương mặt rất nhanh đã dính đầy một lớp mỡ, nhìn qua rất giống bộ râu của mèo.
Dịch Lĩnh nắm chiếc cằm nhòn nhọn của cô, vừa giúp cô lau mặt, vừa cố nén ý cười, hỏi: "Ăn no không?"
Ô Nha Nha lập tức lắc đầu: "Chưa no, ăn thêm chút nữa."
Dịch Lĩnh chỉ thuận miệng hỏi, không có ý thỏa mãn suy nghĩ của cô: "Bây giờ muộn quá rồi, chỉ có thể ăn no ba phần."
"Tôi một phần no cũng không cảm nhận được, lại ăn thêm một chút.", Ô Nha Nha xoa xoa cái bụng xẹp lép của mình.
Dịch Lĩnh ra đòn sát thủ: "Đi xem châu báu của em đi."
"Được rồi, đi nào.", Ô Nha Nha đang cố gắng hít vào, lập tức nhả xuống khẩu khí này, vì vậy cái bụng xẹp lép của cô trong nháy mắt đã căng phồng, tròn vo giống bóng cao su.
Dịch Lĩnh: "...Khục khụ."
Anh kịp thời đem tiếng cười vừa buột miệng thoát ra thành tiếng ho, anh cảm nhận được vui sướng so với quá khứ 15 năm trước tăng thêm nhiều.
Ngôi nhà cổ âm trầm tràn ngập hơi thở hủ bại này, bởi vì có yêu quái nhỏ đến mà trở nên sáng sủa, trong vắt, cùng ấm áp thú vị.
Nếu có thể, anh muốn cuộc sống như vậy kéo dài mãi.
Nghe thấy tràng ho như cười của Dịch Lĩnh, Ô Nha Nha vội vàng đem bụng hóp về, sau đó hung hăng trừng mắt liếc nhìn đối phương một cái.
"Xem châu báu đi.", eo nhỏ của cô xoắn lại, cùng xương hông, phong tình vạn chủng [1] bước lên lầu.
[1] Phong tình vạn chủng: ý chỉ sự quyến rũ toát ra từ trong cốt cách chứ không phải vẻ bề ngoài.
Dịch Lĩnh đứng ở chân cầu thang không nhúc nhích, chờ cô đi đến đỉnh rồi mới dùng tốc độ thong thả nhắc nhở: "Vừa nãy tôi quên nói, châu báu đặt trong kho ở tầng hầm bảo hiểm."
Ô Nha Nha: "..."
Eo nhỏ của cô lại xoắn lại, cùng xương hông, phong tình vạn chủng bước xuống lầu, lúc lướt qua Dịch Lĩnh liền đảo mắt nhìn: "Ấu trĩ!"
"Đúng là có chút.", Dịch Lĩnh không hề né tránh mà thừa nhận.
Thời điểm ở bên cạnh yêu quái nhỏ, lỗ hổng nội tâm chưa từng được thoả mãn và an yên trước đó của anh dường như tìm về trước năm 12 tuổi, chưa từng chịu tổn thương, cũng chưa từng rơi vào vực sâu của bản thân.
________
Kho bảo hiểm của Dịch gia ước chừng mấy trăm mét vuông, bên trong để đầy đồ cổ, tranh chữ cùng kim ngân châu bảo.
Chút đồ đó của Kim Cẩm Khê để ở chỗ này thật có chút nhìn hơi trống.
Ô Nha Nha chậm rãi bước đi trong số vàng bạc châu báu này, cả trái tim đều ngứa ngáy.
Cô tưởng tượng đem số châu báu này đổ ra mặt đất, vun thành một ngọn núi nhỏ nhòn nhọn, sau đó bản thân chui đầu vào, ở trong ngọn núi nhỏ lăn qua lăn lại mấy cái.
"Ực" ~ đây là âm thanh nuốt nước bọt.
Kho bảo hiểm đóng kín phóng đại âm thanh này, khiến tất cả nhân viên đều nhìn qua.
Ô Nha Nha vội vàng che miệng lại, cố gắng che giấu, nói: "Tôi sớm đã nói với anh là tôi vừa rồi ăn không no rồi!"
Dịch Lĩnh chỉ chỉ chiếc bụng tròn vo của cô, giọng nói mang tiếng cười: "Em đem bụng hóp một chút sẽ càng có sức thuyết phục hơn."
Ô Nha Nha: "..."
Tức rồi đấy nhá! Chảy nước miếng lại không phải việc tôi có thể khống chế!
ʚ(•"̮•)ɞʚ(•"̮•)ɞʚ(•"̮•)ɞʚ(•"̮•)ɞʚ(•"̮•)ɞ
Thề mấy ảnh ăn uống này nọ quả tác giả này viết ướt át quớ kb t có nên đặt tag 16+ kh nữa
Đọc full chương trên app TYT, link download trên tường nhà mình nha.