Cô Nàng Ngốc Nghếch Và Anh Chàng Đẹp Trai

Chương 7: Tìm lại bóng hình của người đó




– Hảo soái ca.

Trong lúc thực hiện kế hoạch, bất ngờ đôi mắt của cô bé đã tia thấy một anh chàng đang lẫn trong đám đông.Ánh Linh chỉ mới dừng lại 5 giây thôi, chỉ mới dùng 5 giây để nhìn anh chàng đẹp trai bên cạnh thôi vậy mà chỉ trong 5 giây đó cô bé đã bị đẩy ra ngoài ngã bệt mông xuống đất, không ai thèm liếc cô bé lấy một cái, thật đáng thương mà, cam cái tội ngắm trai đẹp. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ai bảo anh chàng kia đẹp trai lắm vào, tuấn tú lắm vào hại con nhà người ta ra nông nỗi này.Từ giờ trở đi, cô bé sẽ vinh dự được nhận biệt danh ” Mê trai”, cô bé đã thẳng tay cướp mất biệt danh hồi nhỏ của nó. Thật không ngờ, bề ngoài cô bé hiền lành là thế, thánh thiện là thế nhưng tính cánh bên trong thì … khó nói lắm.

– Mỹ Duyên, Kế hoạch đã thất bại …nhưng mình sẽ không bỏ cuộc đâu.

– Ánh Linh, có vẻ một người không làm nên gì cả nhưng hai người ắt hẳn sẽ tạo nên nghiệp lớn.

Vì sự nghiệp phải xem được điểm thi hai cô bạn quyết tâm dốc hết sức lực. Hai người nháy mắt, gật đầu nhìn nhau, tay nắm chặt thể hiện quyết tâm.

– Quyết chiến cho tới giọt máu cuối cùng… fighting!!!

Mắt nhìn thẳng về phía trước, nó điều chỉnh lại trang phục tránh cho lúc chiến đấu bị rớt hoặc trở thành vật cản. Đôi mắt nó hiện đầy lửa sục sôi, này giống như đi đánh trận chứ chẳng phải là đi xem điểm thi. Hai đứa đã chuẩn bị rất tốt rồi chỉ thiếu bước xông vào trận chiến mà thôi, đang lúc tinh thần hưng phấn, chân chuẩn bị bước đi thì đột nhiên có tiếng nói truyền từ phía sau:

– Hai đứa làm gì thế?

Giọng nói thật quen thuộc. Nó và Ánh Linh dừng lại động tác, quay đầu, hé con mắt nhìn xem đứa nào to gán dám ngăn cản công việc trọng đại của hai tiểu thư đây. Quay lại cũng quay lại rồi, nhìn cũng nhìn rồi nhưng nó và Ánh Linh cứ đứng chết chân ra đấy không biết phản ứng ra sao. Cái người đang đứng trước mắt hai đứa, cái người đang mỉm cười với hai đứa chẳng phải chính là liên đội trưởng Kim Chung Hiền đây sao. Ôi Trái Đất thật là tròn mà.

– Anh …

– Liên đội trưởng, anh thật đẹp trai.

Nó chưa nói hết câu thì Ánh Linh đã xen vào, miệng tung bay một câu rất có ý tứ. Đời thủa nào lại khen người ta đẹp trai thẳng thừng như thế trong khi bọn họ đã rất lâu rồi mới gặp lại nhau, ít ra thì cũng phải có câu chào hỏi đã chứ. Ánh Linh, biệt danh của cô bé bị thay đổi rồi, đổi thành ” Cuồng trai đẹp” đi, ” Mê trai” không đủ ý nghĩ để diễn tả được hết tính cách của cô bé.

– Há…

Cậu nhìn cô bé đứng bên cạnh nó mà á khẩu không nói nên lời, cô bé thật quá thẳng thắn đi, mặt hắn đỏ như quả gấc chín rồi.

– Ánh Linh, đừng làm liên đội trưởng ngại, anh ấy đẹp trai sẵn rồi mà, nhìn xem anh ấy ngượng ngùng lại càng thêm đáng yêu nha.

Cứ tưởng nó sẽ đứng về phía cậu nhưng không, nó lại thêm dầu vào lửa, mặt cậu lại càng đỏ gay gắt hơn. Đúng là bạn thân với nhau có khác, tính cách cũng giống nhau 99.99% mất rồi.

– Hai đứa này, anh chịu thua.

Vậy là cả ba liền cười phá lên, lần gặp mặt sau bao năm xa cách với vị liên đội trưởng thật là vui. Nói là bao năm xa cách chỉ là về vấn đề gặp mặt trực tiếp thôi, chứ thực ra hằng ngày nó với liên đội trưởng Kim Chung Hiền đều gặp nhau trên facebook mà, thế nên lúc nãy cậu mới có thể nhận ra nó mà không cần suy nghĩ. Tiếng cười làm con người ta thật thoải mái, những lần nó được cười sảng khoái như ngày hôm nay có lẽ chỉ cần đếm trên đốt ngón tay mà thôi. Bởi vì chỉ có một số người mới thực sự làm nó cười, Ánh Linh cô bạn thân của nó, Kim Trung Hiền vị liên đội trưởng trường cấp 2 và có thể sẽ có một người nữa trong tương lai không xa.

Chung Hiền dẫn nó và Ánh Linh tới căng tin của trường, gọi ra 3 ly kém cùng 3 phần bánh ngọt. Vừa ăn họ vừa nói chuyện rất vui vẻ, nhìn họ cười mà người khác cũng muốn cười theo.

– Liên đội trường này…

– Dừng, anh không còn là liên đội trưởng nữa giờ anh là bí thư chi đoàn lớp 12 chuyên toán.

– Chuyên toán á, anh thật siêu cao thủ.

Ánh Linh thốt lên khi nghe thấy 2 chứ ” Chuyên toán”. Cô bé rất hâm mộ những ai được vào lớp chuyên toán, vì ở đó toàn những người giỏi toán cấp độ level rất rất cao. Cô bé rất thích toán nhưng chẳng hiểu sao điểm toán của cô bé chỉ ở mức khá đổ xuống, đúng là đam mê nhưng không có đầu óc thì cũng vứt, cần cù bù thông minh cũng chẳng ăn thua.

– Có siêu gì đâu, mà 2 em thi chuyên gì?

– Em thi chuyên Anh còn Ánh Linh thì chuyên văn.

– Ồ…

Vậy là cả ba cứ vui vẻ ăn uống, nói chuyện trong căng tin mà quên luôn cả thời gian, đến lúc nó nhìn đồng hồ thì cũng gần tới 10h rồi. Chuyện quan trọng là xem điểm thi thì nó và Ánh Linh lại quên mất. Vậy là hai đứa ba chân bốn cẳng chạy ra bảng thông báo xem điểm. Ánh Linh đã tìm thấy tên của mình, cô bé được 41 điểm, cũng coi là tạm an toàn. Nó chạy đi tìm tên, lướt một vòng bảng 1 không thấy tên nó, chạy sang bảng 2 lướt vòng nữa cũng không thấy tên nó, nó chắc nhẩm là bảng 3 rồi vậy mà bảng 3 cũng không thấy nốt, chuyện này là thế nào? Nó bắt đầu lo lắng, đầu óc nó cuống cuồng lên.

– Tại sao lại không có?

– Không có, cái gì không có?

– Không có tên của mình trên bảng thông báo.

– Cái gì?

– Sao số mình đen đủi thế này… muốn khóc mà khóc không nổi a.

– Chắc là do họ in thiếu đấy chúng ta thử lên hỏi mấy thầy cô xem sao.

Có lẽ trong tình huống hiện tại thì giải pháp của Ánh Linh là tốt nhất. Nó và Ánh Linh tìm đường tới dãy nhà của ban giám hiệu và phòng chờ của các thầy cô giáo bộ môn. Nó mạnh dạn đi tới hỏi một cô giáo đang đứng ở ngoài hành lang, cô giáo tên Phương, cô thật dễ tính, cô chỉ cho nó tới gặp một thầy khác giác làm trong công tác chấm thi. Nó tìm tới thầy giáo đó theo sự hướng dẫn của cô giáo Phương. Sau một hồi điều tra tung tích điểm thi, cuối cùng nó cũng biết được điểm của mình, nó được 45 điểm, một điểm số cũng khá ấn tượng. Sau khi biết được điểm, nó cúi đầu chào thầy lễ phép rồi kéo Ánh Linh tung tăng ra về.

Mới bước được vài bước ra ngoài, chợt nó nhìn thấy một bóng dáng nào đó rất quen thuộc, bóng dáng mà nó đã giấu kín ở sâu thẳm trái tim mình. Dù không phải nhìn chính diện nhưng chỉ với một nửa khuôn mặt cùng vóc dáng có vẻ hơi thay đổi một chút kia thôi nó vẫn có thể nhận ra kia chính là hắn. Trước khi đại não bắt đầu hoạt động thì đôi chân nó đã tự động chạy về phía trước, nơi có bóng hình của người đó. Nó vừa chạy vừa kêu tên Mẫn Kỳ nhưng người đó không hề quay lại nhìn nó. Bóng người đó đi xa dần, khuất sau bậc cầu thang, hòa lẫn vào dòng người đông nghịt. Nó đuổi theo nhưng không kịp, xung quanh nó có rất nhiều người nhưng không phải người đó. Nó sụp xuống ngay giữa sân trường, trước hàng nghìn con mắt tò mò xung quanh. Nó rất muốn gặp hắn, nó rất muốn được nhìn thấy hắn nhưng hắn lại đi đâu rồi, hắn lại bỏ đi khỏi ánh nhìn của nó.

Hay là nó đã nhầm, bóng dáng kia không phải của hắn mà của một ai đó có vẻ ngoài tương tự hắn, có phải do trái tim nó luôn in sâu hình ảnh của hắn nên vừa nãy nó mới nhìn nhầm.Mong rằng giả thiết đó là đúng, tuy nó rất muốn gặp hắn nhưng nếu gặp rồi có lẽ nó cũng chẳng đủ can đảm để đối diện với hắn. Nó vẫn thấy có lỗi với hắn. Nó thật sự rất buồn nhưng lại không thể khóc, có lẽ trong suốt 5 năm qua, nước mắt nó đã cạn.