Cô Nàng Minh Tinh Là Fan Bà Xã

Chương 72




Nhịn không được gọi một cuộc điện thoại cho anh.“Thầy Tần, em muốn nói với anh chuyện này.

Ngày mai em phải rời thành phố B đi quay phim.

Phải ở lại đó hơn hai tháng.”Hai tháng, sáu mươi ngày, vỏn vẻn một nghìn bốn trăm bốn mươi mấy tiếng đồng hồ.

Thật sự là một khoảng thời gian dài đằng đẵng.Bỗng nhiên cô nghĩ đến Thịnh Hinh, nhỡ đâu trong lúc cô rời đi chị ta lại đến tìm anh dây dưa thì phải làm thế nào? Nhỡ đâu anh nhất thời mềm lòng đáp ứng cô ta thì sao?Không phải cô không tin vào tình cảm của Tần Mục nhưng con gái khi yêu tâm lí thường bất ổn lại thêm nỗi buồn chia xa khiến cô suy nghĩ miên man.“Thời gian sắp tới không được gặp anh, khẳng định khi đó em sẽ nhớ anh rất nhiều.” Vừa nói xong câu đó, không biết thế nào, vài giọt nước mắt đột nhiên tuôn rơi.

Thương Ngôn phát hoảng, chạy vào phòng bếp lấy giấy ăn lau đi.

Sao từ khi yêu vào cô lại đa sầu đa cảm như mẹ bỉm sữa thế?Thương Ngôn sợ nói chuyện tiếp với anh sẽ khóc nhiều hơn vội vàng muốn tắt máy.

“Không còn sớm nữa, em tắt máy đi ngủ đây.

Anh ngủ ngon nhé!”Đầu dây bên kia bấy giờ mới lên tiếng: “Em khóc?” Rõ ràng là câu hỏi lại mang ngữ khí khẳng định.“Không … không có.

Thầy Tần, anh coi thường em quá đấy, em nào có đa cảm như thế.” Tần Mục không chọc thủng lời nói dối của cô, chỉ dặn dò: “Em chờ anh, anh sẽ đến nhà em.”Nửa tiếng sau, Tần Mục thật sự đứng trước cửa nhà cô.

Thương Ngôn nghe được tiếng gõ cửa, chạy như bay ra ôm lấy anh.Chỉ có khoảnh khắc này cô mới cảm thấy chân thực.Tần Mục đối với cô thật tốt, vậy mà khi nãy cô còn hoài nghi anh.Thương Ngôn tự khiển trách bản thân mình, áy náy vùi đầu vào ngực anh, ngượng ngùng nói: “Tần Mục, anh có thấy em phiền phức không?”Làm diễn viên, chạy đông chạy tây là chuyện bình thường nhưng cô lại giống như đứa trẻ coi chuyện này là cửu trùng biệt ly.

Hiện tại ngẫm nghĩ, cô cảm thấy mình có chút làm quá.Không đợi anh trả lời, cô nhỏ giọng nói tiếp, thanh âm mềm mại yếu ớt, “Bình thường em không thế đâu, anh đừng chê em phiền toái.”“Sẽ không.” Anh nâng mặt cô lên, khiến cô nhìn thẳng vào mắt mình: “Em cứ như bây giờ là tốt nhất.”Đồng hồ chỉ đến số bảy, xe liền dừng lại.

Thương Ngôn chậm rãi xuống địa điểm quay.

Nhớ lại chuyện này, Thương Ngôn cảm thấy ấm áp hẳn lên.

Giống như có một hũ mật rót thẳng vào tim.Bộ phim này bỏ lỡ cơ hội phát sóng trong kỳ ngày Hè nên đạo diễn muốn bắt kịp tiến độ trước Tết để chiếu phim vào kỳ nghỉ Đông.Thời gian gấp rút, Thương Ngôn vừa mới nhập đoàn lập tức bị đưa tới phòng hóa trang.

Cũng may lúc trước mấy cảnh này cô đã từng đóng nên vẫn nhớ mang máng lời thoại, chỉ cần đọc qua là thuộc.Còn khoảng mười phút sẽ bắt đầu quay.Đạo diễn cùng nhân viên trong đoàn kiểm tra cẩn thận thiết bị công tác.

Cô nhìn ngó xung quanh vẫn chưa thấy Trình Cận đâu.Tiểu Nhã nhìn dáng vẻ ngó trước ngó sau của cô, tò mò hỏi: “Ngôn Ngôn tỷ tìm người thủ vai nam chính à?”“Đúng thế.” Cô nói xong bất đắc dĩ lắc đầu, “Bỏ đi, chị không nên nghĩ đến chuyện khớp kịch bản với anh ta.”“Ngôn Ngôn tỷ, lúc trước chị có từng tiếp xúc với anh ta không? Em cảm thấy khi nãy gặp mặt chị, anh ta tỏ thái độ bất mãn.”Thương Ngôn ngồi xuống ghế, buông quơ nói: “Tuy rằng chị chưa từng hợp tác nhưng hot search về anh ta thì chị xem không ít.”“Anh ta thường xuyên lên hot searh bởi mấy chuyện không tốt, náo loạn giới giải trí.

Chị còn đang hoài nghi có phải anh ta tiến vào giới chỉ để tìm bạn gái hay không.”Tiểu Nhã vốn định tiếp lời thì đột nhiên ghế da đằng sau lưng có người ngồi dậy, chiếc mũ che trên mặt thuận thế rơi xuống.Anh ta nhíu mày nhìn cô, khóe môi hơi cong lên, ngữ khí vài phần trêu chọc, “Giờ tôi mới biết được, hai người hiểu lầm tôi nhiều đến thế.”------oOo------.