Từ biệt bọn Trình Thần đang lo lắng, tôi một mình đón xe về nhà nhưng khi chạy qua công viên, không biết ma xui quỷ khiến làm sao tôi lại
xuống xe, một mình lặng lẽ về nhà.
Nửa đêm, đường phố yên tĩnh một cách đáng thương, dưới ánh đèn đường, ngẫu nhiên còn có vài con bươm bướm đang triền miên bay lượn.
Giày thì một chiếc đã hy sinh ném Dương Tử, tôi mang chiếc còn lại
khấp khểnh đi trên đường. Rồi chẳng mấy chốc, gót chân đã đau buốt, tôi đành tìm cái ghế dài ven đường ngồi xuống, tụt giày, chậm rãi xoa gót
chân.
Chỉ là xoa gót chân thôi nhưng không hiểu sao nước mắt lại từng giọt, từng giọt rơi xuống mắt cá chân mà càng lúc rơi càng nhiều. Nước mắt
không hề báo trước mà tuôn rơi càng khiến cho tôi không thể ngừng lại. Cuối cùng, tôi thu mình trên ghế dài, ôm đầu gối nghẹn ngào khóc.
Trên đường cái vọng lại âm thanh của một chiếc ô tô đang đi tới, tôi
mặc kệ, vẫn duy trì tư thế này, khóc thật thương tâm. Tiếng lốp xe ma
sát với đường nhựa dừng lại ngay trước mặt tôi. Tôi ngước đôi mắt sưng
vù, chậm rãi liếc cái xe mới dừng lại một cái, đây là một chiếc xe việt
dã đắt tiền, chắc là chủ nhân của chiếc xe nửa đêm thấy tôi ngồi khóc
thảm thiết nên mới tấp vào xem chuyện gì. Tôi nép mình vào bóng cây ven
đường né tránh. Lái xe như thấy quỷ, nhanh chóng rời đi, nhớ lại tình
cảnh của mình, tôi lại tiếp tục trận khóc dang dở lúc nãy.
Chỉ chốc lát sau, có ánh đèn xe chiếu vào mắt, tôi ngẩng đầu, đúng là cái xe việt dã kia lui trở lại.
Tôi quẹt nước mắt, nghĩ chắc là chủ xe này có vấn đề gì rồi. Xe dừng ở ven đường, một người đàn ông có thân hình thon dài bước ra từ ghế lái
xe, tôi còn chưa nhìn rõ mặt anh ta đã thấy anh ta khóa xe lại, đèn xe
cũng tắt ngóm. Anh ta bước nhanh vào con đường nhỏ trong công viên. Tôi
nhìn vào ven đường, thì ra có một bảng chỉ dẫn nhà vệ sinh, thì ra bàng
quan của người đàn ông này nhịn hết nổi rồi.
Dù đang rất đau lòng nhưng tôi vẫn chưa tới nỗi mất hết lý trí, chợt nghĩ, nửa đêm nửa hôm, một cô gái ngồi khóc thảm thương như vậy không
những ảnh hưởng đến thuần phong mỹ tục mà còn nguy hiểm cho bản thân.
Nghĩ vậy, tôi lập tức vuốt sơ lại mái tóc, định đứng dậy tiếp tục về
nhà.
Bên này tôi còn chưa đứng dậy thì bên con đường nhỏ đi xuống công
viên kia xuất hiện hai tên lưu manh. Hình như bọn chúng đã có rượu trong người, đi đứng ngả nghiêng, không vững, nhìn thế nào cũng thấy là bọn
chẳng ra gì. Tôi nắm chặt vạt áo, định chờ bọn hắn đi qua rồi rời đi.
Không ngờ tên lưu manh Giáp lảo đảo, chúi đầu té về phía trước, không may đụng phải đèn sau của chiếc xe việt dã kia thế là kèn chống trộm
kêu inh ỏi. Hắn ôm đầu, lắc lắc đứng lên, dùng sức vỗ cửa kính xe: “Con
nhóc này thật là hư hỏng! Con mẹ nó kêu la cái gì, ông đây còn chưa trèo lên thì mày kêu cái gì mà kêu!”
Tôi nghe được, méo mặt thở dài, chỉ thầm mong hai tên lưu manh này biến nhanh nhanh dùm cái.
Tên kia có vẻ tỉnh táo hơn, vỗ vai hắn nói: “Người … người anh em,
say rồi sao! Con nhóc gì? Cái này… Đây là một chiếc xe! Xe việt dã! Xe xịn đó!”
Tên kia nghe nhưng lại không phục: “Xịn cái khỉ mẹ gì! Tưởng ngon lắm hả! Ông đây chỉ có xe máy cũng có thể cua gái như thường! Hôm nay ôm
Đông Đông, ngày mai lại ôm Tây Tây.”
Tịch Tịch? (âm “Tây Tây” và “Tịch Tịch” đều đọc là Xi Xi). Lỗ tai tôi dựng đứng.
“Trái ôm một cô, phải ôm một cô, thật tốt! Ha ha!”
Lời này giống như một con dao chọc thẳng vào nơi đau đớn nhất trong
lòng tôi. Nếu ngày thường tôi nghe được câu này, cùng lắm cũng chỉ lạnh
lùng cười mà thôi nhưng hôm nay…
Tôi giương mắt nhìn hai bóng người kia, bọn họ đang cười thật khoái
trá, dường như rất tự hào với việc cùng lúc có hai người đàn bà vậy.
“Bạn hiền, đi thôi, tụi mình kiếm chỗ nào nhậu tiếp”
“Không được, ông đây xem chiếc xe này không vừa mắt, xe xịn thì sao,
ông cho tụi mày biết tay.” Nói xong hắn cúi người nhặt một cục đá ven
đường định ném vào chiếc xe.
Tôi thuận tay, nhặt luôn chiếc giày cao gót còn lại, lấy hết can đảm, hung hăng ném vào tên kia. Gót giày đâm vào cổ hắn, tên lưu manh bị
đau, la oai oái, tỉnh rượu ba phần nhưng cơn tức giận của hắn cũng tăng
lên ba phần.
“Con bà nó, đứa nào dám ném ông nội mày thế!”
Nghe hắn quát to thế, trong lòng tôi cũng hơi sợ nhưng sợ thì cũng
đã không kịp nữa rồi, tên lưu manh kia đã thấy tôi, đôi mắt đỏ ngầu của
hắn sừng sộ nhìn tôi. Tôi biết lúc này nếu tỏ ra sợ hãi càng khiến bọn
họ làm tới, thế là tôi chân không đứng thẳng dậy, hiên ngang đáp trả:
“Ném ông nội nhà anh đó!”
“A, thì ra là một đứa con gái!” Tên bên cạnh cười quái dị, đi về phía tôi. Trong lòng tôi thầm than không ổn nhưng trên mặt vẫn ráng nhếch
miệng cười khinh miệt, “Các anh dám lại gần tôi thử xem, chồng tôi vừa
ra ngoài, đợi khi anh ấy quay lại nếu các anh dám đắc tội anh ấy, sau
này đừng nghĩ sẽ được yên thân ở thành phố A này.”
Tên này rõ ràng tỉnh táo hơn tên kia, thấy tôi cũng không giống như
giả vờ uy hiếp bèn muốn rút lui: “Bạn hiền, con bé này xem ra không dễ
chọc đâu, hay là chúng ta…”
“Chọc! Ông đây muốn chọc thì sao? Mẹ nó, tưởng có tiền, có quyền là
hay lắm sao? Hôm nay nếu ông có giết mày thì cùng lắm ông trả cho mày
một mạng?”
Còi báo động trong tôi hú ầm ĩ, mấy tên ma men này chuyện gì cũng
dám làm nha. Tôi xoay người muốn chạy, hắn nhanh hơn, sải vài bước đã
túm được tóc tôi. Sức lực người say rượu thật khỏe, làm tôi sợ đến phát
run, nhưng quơ quào xung quanh lại không có thứ gì đập được hắn.
Trong đầu tôi nảy ra một ý, dùng móng tay thế là tôi xoay người cào
loạn xạ vào mặt hắn. Mặt hắn bị tôi cào rách một đường, thét lên đau đớn rồi túm đầu ném tôi ra ngoài.
Tôi té ngồi xuống đất, đầu choáng váng, mắt tóe sao, chưa kịp phản
ứng gì thì thấy một bóng đen đã đứng trước mặt: “Đồ con gái thúi” Tên
lưu manh kia miệng thì quát mắng nhưng cũng không quên giơ chân định đá
tôi. Tôi lui lại, ôm đầu tránh né. Nhưng mãi vẫn không thấy đau đớn, thì ra tên lưu manh kia đã bị ai đó hung hăng tóm chặt, mất trọng tâm, lảo
đảo bị người đó đẩy ra xa.
Một thân hình cao lớn chắn trước người tôi, bóng lưng thẳng tắp, ánh
đèn đường rọi chiếu khiến bóng anh ta che khuất cả người tôi, sừng sững
như ngọn núi, một cảm giác an toàn bao bọc lấy tôi.
Những lúc thế này, có người ra tay giúp đỡ thật khiến người ta cảm động rơi nước mắt.
Tôi ngẩn ra nhìn anh ta, tự dưng có cảm giác bóng dáng xa lạ này thật quen thuộc, thậm chí giọng nói anh ta còn quen thuộc hơn nữa.
Dường như… Giống như… lúc Dương Tử định đánh tôi cũng chính giọng nói này đã ngăn cản …
Anh ta lấy di động ra gọi: “Alo, là cảnh sát Dư phải không? Là tôi
đây, tôi gặp chút phiền phức trên đường Hưng Võ, ừm, hai tên lưu manh.
Được, phiền anh tới liền dùm.
Hai người kia vừa nghe anh ta báo cảnh sát nhất thời kinh hoảng, lập tức ra hiệu cho nhau vội vàng bỏ chạy.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, lấy tay xoa xoa da đầu bị túm phát đau, đang
đấu tranh tư tưởng để đứng lên. Một bàn tay thon dài chìa ra trước mặt
tôi một cách dứt khoát, tôi giật mình nhưng cũng không khách sáo bắt
lấy.
Lòng bàn tay của anh ta ấm áp cũng làm lòng tôi nóng lên…
Anh ấy dùng sức kéo tôi đứng dậy. Sau khi vuốt lại tóc tai cho gọn
gàng tôi mới ngẩng đầu nhìn lên: “Cám…” chữ tiếp theo bị tôi nuốt ngược
vào trong đổi thành một câu cực kỳ kinh ngạc: “Tại sao lại là anh?”
Anh chàng tình một đêm kia …
Tôi chưa từng nghĩ sẽ gặp lại anh ta lần thứ hai, càng không thể nghĩ tới sẽ gặp lại nhau trong bộ dạng chật vật như thế này.
Anh ta liếc tôi một lượt từ đầu đến chân, cười nhạt: “Quả đúng là nữ
trung hào kiệt, bất kỳ chỗ nào, bất kỳ lúc nào cũng có thể gặp cô đánh
nhau với người ta.”
Nghe anh nói vậy chẳng lẽ vừa rồi tôi đánh nhau với Dương Tử cũng bị anh ta cũng thấy?
Đang nghĩ thì đột nhiên nhớ ra, lúc tôi tức giận đến mất trí kia hình như, có vẻ như… có một người đàn ông kéo tôi lại… Chà, nhìn thái độ anh ta thì chắc là đúng vậy rồi.
“Cũng thật là có duyên quá đi”, tôi bĩu môi nghĩ
Nữ trung hào kiệt? Tôi cười gượng, làm gì có, thật ra tôi là đứa rất nhát gan nhưng không hiểu sao cứ lúc tôi lên cơn hung dữ đều bị anh nhìn thấy.
Anh ta buông tay tôi ra, đi đến xe, tắt hệ thống báo trộm, đèn xe
nháy hai cái, anh ta mở cửa xe ngồi vào. Tôi cúi đầu xem xét bộ dạng xám xịt của mình, chân không giày, nếu so sánh thì tôi hoàn toàn không dám
nhận là cô bé lọ lem, bộ dạng bây giờ của tôi giống cô bé bán diêm hơn.
Đèn xe lại chớp nháy nhưng vẫn chưa đi, tôi dùng ánh mắt tội nghiệp liếc cái xe kia một cái rồi nhặt lên chiếc giày đã dính bẩn, lòng tự hỏi có
nên mang vào hay không? (Mình cũng tự hỏi còn một chiếc giày thì mang vào làm gì nhỉ?)
Cùng lúc, anh chàng kia hạ kính xe phía bên tôi xuống, lạnh lùng phun ra hai chữ: “Lên xe.”
Tôi giật mình, thoáng sửng sốt, anh ta sốt ruột nhíu mày, tôi ngay cả giày cũng chưa kịp mang nhanh chóng mở cửa xe chui tọt vào, chỉ sợ chần chờ thêm phút nào nữa thì anh ta đổi ý bỏ tôi lại mất.
Anh ta liếc mắt đánh giá tôi vài lần mới hỏi một cách trào phúng: “Đi chỗ nào?”
Lúc này tôi cũng chẳng còn sức đâu mà quan tâm thái độ khinh khỉnh
của anh ta, nhanh chóng chỉ đường rồi dựa vào ghế nhìn chằm chằm ra
đường. Anh ta có lẽ là người ít lời, mà tôi thì càng chẳng có chuyện gì
để nói nên cả đường đi cả hai đều im lặng.
Khi đến dưới lầu nhà tôi, tôi xuống xe, lễ phép nói: “Cám ơn, hẹn gặp lại”
Giọng nói lãnh đạm từ trong xe truyền ra: “Từ trước đến giờ tôi luôn
không thấy hứng thú khi cùng một người đàn bà xuất hiện nhiều lần trước
mặt tôi.”, nói xong, anh ta đánh tay lái, kênh kiệu bỏ đi sau khi để lại tôi đứng đó với một làn khói xe.
Tôi âm thầm nắm tay thành quyền… Anh thật sự cho rằng tôi hy vọng gặp lại anh sao?
Mà lúc này, tinh thần mỏi mệt cộng thêm cái bụng đói meo làm tôi thở
dài. Ngày hôm nay quả thật tổn hại đến cả tinh thần lẫn thể xác, hoàn
toàn không có tinh lực đi so đo với anh chàng này làm gì. Tôi ủ rũ lên
lầu, mở cửa, cởi giày, tắm rửa xong trèo lên giường, ôm đầu, mang bụng
đói đi ngủ.
Trong giấc ngủ, tôi dường như vẫn cảm nhận được một vòm ngực rộng rãi và ấm áp, giống như đêm nào đó đã để tôi dựa vào.