Sao rồi-Hắn hỏi.
Vẫn cấp cứu.-Nhi nói
Sáu tiếng rồi.-An nói
...-Tất cả không ai nói gì nữa.Lâu lâu hắn lại đi qua đi lại.Bác sĩ chạy vô ra không ngừng.Hai tiếng sau.
"Cạch"-Đèn phòng cấp cứu tắt,bác sĩ bước ra.
Em/chị/bạn tôi sao rồi-Cả đám chạy lại bác sĩ trừ hắn đang ngồi ở ghế nhắm mắt nghe.
Chúng tôi đã cô gắng hết sức.Kích tim cũng không được-Bác sĩ nói.Cả đám thất thần.
Ông nói gì.Làm ăn gì kì vậy hả-Hắn nắm cổ áo bác sĩ quát.
Anh buông bác sĩ ra đi-Nhi nói.Hắn vẫn siết.
Tôi san bằng bệnh viện này-Hắn nổi gân xanh.
Chị tao mất rồi.Đừng làm vậy-Hàn nói.Cậu đang đau khổ vì mất đi người chị thương yêu nhất của mình.
Em hãy tập quên đi-Tống nói.Hắn thả tay khỏi bác sĩ
Cố gắng lên-Khôi nói.
Chúng tôi vào lần cuối được chứ.-An nói.Bác sĩ gật đầu.Nó nằm đó,đầu băng bó cùng vết trầy xước khắp người.Tuyệt nhiên vẫn xinh đẹp.
Sao...sao...mày...bỏ...tao-Thuỵ Anh khóc nấc trước nó.Khôi ôm vào lòng dỗ dành.Tất cả lui ra ghế đợi hắn
Em nói yêu anh mà.Sao em bỏ anh lại đây.Anh muốn chuộc lỗi,muốn cùng em xây dựng mái ấm.Cùng em và các con đi chơi.Nhìn con đi học.Sao em bỏ anh như vậy-Hắn nói với hai hàng nước mắt và ôm chặt nó.
"Hức...hức..."-Người nó nảy mạnh.
B...bác...sĩ...BÁC Sĩ-Hắn hét lên.
Có gì vậy-Bác sĩ chạy vào cùng y tá.
Cô ấy-Hắn chỉ nó.Nó đang cố gắng hít thở.Có vẻ không thở ra được.Có vẻ đang thiếu oxi.
Lấy bình oxi-Bác sĩ nói.
Anh ra ngoài đợi.-Y tá mời hắn ra.Mặt hắn tràn đầy hy vọng_HI VỌNG CUỐI CÙNG.
Bên trong.
Nhịp tim rất yêu.Kích tim-Bác sĩ nói.
120v-Y tá nói.Bác sĩ đặt vào lồng ngực nó.Người nó nảy lên.
150v-Y ta tăng lên.Lần này người nó nảy lên.Nhịp tim tăng dần.
Tim ổn đinh.Cho thở oxi và truyền dịch.Chuyển qua phòng chăm sóc đặc biệt-Bác sĩ nói.
Bên ngoài cả đám hi vọng đi qua đi lại.
"Cạch"-Cửa mở ra.
Sao rồi-Đồng thanh.
Một phép màu đã xảy ra.Cô ấy đã sống lại.Nhưng cần chăm sóc-Bác sĩ nói.Ông chưa bao giờ thấy kì tích như vậy xảy ra.Có lẽ là lần đầu,ông nghĩ phép màu ấy xảy ra vì hắn đã đặt trái tim để yêu nó.Nó đã đượx thượng đế thương cảm cho sống lại mà không phải theo về thiên đàng.
Khi nào nào thể thăm-Thuỵ Anh hỏi.
Vài hôm nữa.Chúng tôi cần theo dõi-Y tá nói và đi.Cả đám về nghỉ ngơi.Khi nào thăm được thì lên.Hắn cho đàn em canh trước phòng nó.Có gì báo hắn.
_____________________________________________
Tìm thức của nó-Nó kể.
Tôi thấy xung quanh tối thui.Đây là đâu?Tại sao không có ánh sáng?Bỗng tôi thấy phía xa là ánh sáng nhỏ,đi theo tia sáng ấy và đến một khi vườn.Ở đây có hai người lớn nói chuyện với nhau.Phía xa là những người bước qua cánh cổng.Tôi bước lại chỗ hai người đang nói chuyện và hỏi:
Chào hai bác.Đây là đâu ạ-Nó nói.
Đây là ranh giới giữa thiên đàng và trần gian.-Một trong hai nói.
Vậy con chết rồi sao-Tôi nói điềm đạm.
Cơ thể con đang ở dạng chết lâm sàn.Nếu con không còn gì luyến tiếc thì đi qua cánh cổng đó lên thiên đàng và bỏ lại trần giân đầy gian khổ.Con có thể suy nghĩ kỹ-Người còn lại nói.
Con...con...-Tôi suy nghĩ và đưa ra quyết định.
Con sẽ đi qua cổng-Tôi nói.
Con chắc chứ.Khi bước qua con sẽ chết và ở đây chờ đầu thai-Người đó nói.Tôi gật đầu bước lại cánh cổng.Bước chân trái qua thì bỗng tôi nghe giọng của Kiệt "Em nói yêu anh mà.Sao em bỏ anh lại đây.Anh muốn chuộc lỗi,muốn cùng em xây dựng mái ấm.Cùng em và các con đi chơi.Nhìn con đi học.Sao em bỏ anh" thoang thoáng với tiếng khóc.Tay tôi cảm nhận được nước,có vê là nước mắt.Tôi liền lại nhìn hai người đó.
Com có thể quyết định lại-Một trong hai nói.Tôi nấn ná.
Lẹ lên.Chỉ còn 15p cửa sẽ đóng.Nếu chần chừ con sẽ kẹt ở đây và không đầu thai hay sống lại được.-Người còn lại nói.
Con quay lại-Tôi nghe theo trái tim tôi mách bảo.Cách cửa ngược lại dần hé ra.Tôi bước vào cánh cổng tối tăm,cảm thấy khó thở và cố gắng hít thở nhưng có vẻ không được.Người tôi bỗng nãy lên.Ai đó đang kích tim tôi...Bỗng tôi nhập vào cơ thể.Cơ thể dây và dịch truyền khắp người.Coa lẽ tôi sống nhờ tình yêu của anh
_________________________________________________