Sáng sớm, ánh nắng buổi sớm xuyên qua từng màn cửa, ánh nắng không gay gắt, không quá chói, nó ấm áp, nó nhẹ nhàng và giúp ta có cảm giác dễ chịu khi hưởng thụ buổi sáng sớm bởi những ánh nắng mai. Tiếng gió vi vu thổi bay màn cửa màu lam mỏng tăng, nó – Hà Minh Thư đã tỉnh dậy bởi một tiếng nói cao cao tại thượng và người đó là mẹ hắn, nó che miệng vì trận buồn ngủ khiến nó không ngừng ngáp lên ngáp xuống, ấy thế mà mẹ hắn lại nói:
- Là một người con dâu con nên thức sớm biết chưa? Phải biết chăm sóc bữa ăn cho chồng và gia đình chồng, con nên biết bữa sáng là quan trọng nhất trong ngày. – mẹ hắn từ từ thuyết giáo nó mấy cái mớ gì mà nhiệm vụ con dâu gì gì đó, nó thực sự không biết là mẹ hắn bị cái gì nhưng chắc là có một thứ gì đó tác động lên bà nên bà mới thế, nó cũng không chấp nhức bà những gì bà nói nó đều làm từ A tới Z không thiếu không thừa, nhưng nó vẫn bị mẹ hắn kè kè sau lưng nhắc nhở từ ly từ tí khi nó làm sai. Khi nó vào bếp nấu ăn thì nhìn thấy một sinh vật không mấy lạ mặc chiếc kimono cách điệu, nhìn từ phía sau nó cũng biết là ai rồi, cảm giác chán ghét sộc lên não, nó cực kì ghét cái người này, mẹ hắn nhìn thái độ của nó thì nhíu mày nói:
- Con có ý kiến gì? Tiểu Hân nó tốt bụng qua đây giúp con nấu bữa sáng cho thằng Huy Bảo, con có thái độ đó là sao? – nghe mẹ hắn nói nó càng ngày càng tức, nó là con dâu mà sao bà không binh nó mà lại………………Tiểu Hân – cô nàng giả tạo quay sang nó vs ánh mắt thân thiện, và một nụ cười vô cùng tươi tắn, cô nói vs giọng vô cùng hối lỗi nói:
- Dạ! Tất cả là tại con! Nếu con không qua đây thì chị dâu sẽ không như thế! Con thật có lỗi! Con……………..- cô đang nói, ánh mắt tội lỗi bi thương, mẹ hắn thấy vậy liền đẩy nó sang một bên chạy lại bên Tiểu Hân, nắm lấy tay cô rồi mẹ hắn nói:
- Tiểu Hân! Con không có lỗi, lỗi là tại con dâu bác nó không có biết phép tắc, haizzz……………..phải như lúc trước con là con dâu bác thì……………..- nghe tới đây máu của nó hoàn toàn dồn vào não, nó nóng lắm rồi, nó có làm gì mà mẹ hắn nói nó có lỗi chứ, nó đang định bỏ đi thì mẹ hắn lại nói:
- Nếu cô muốn đi thì cứ mà đi! – nó nghe xong thì cười nhạt một cái, đúng! Nó có gì mà phải đi! Nên nhớ nó là vợ chính thức của hắn, nó là người mà hắn muốn lấy, nó có gì mà phải sợ, nó có gì mà phải đi! Nó quay sang rổ rau, nhìn từng lọn rau xanh mượt động sương sớm, nó tự mình nhặt rồi lại rửa, ngay lúc đó Tiểu Hân cũng muốn làm nên đưa tay về phía rổ rau nói:
- Để em làm cho chị! – nhìn cô nàng hoà nhã nói, nó cũng nhẹ nhàng nói:
- Như vậy sao được! Chồng chị sẽ vui hơn khi chị làm – nghe tới hai cái từ “ chồng chị” thì Tiểu Hân tức điên lên nhưng cô cố kiềm lại nói:
- Em muốn giúp chị một tay cho nhanh ý mà! – thấy 2 người hoà nhã vs nhau nên mẹ hắn đi ra ngoài phòng khách, thế là trong bếp chị còn lại nó và Tiểu Hân, Tiểu Hân nhìn nó, nó nhìn Hân, 4 mắt nhìn nhau là muốn đập, thật là nó muốn nhào vào đập vào cái bản mặt giả tạo của cô ta, cô ta chọc tức nó thì đừng trách nó độc ác, nó nói:
- Em không cần giúp đâu! Chồng chị chỉ muốn tự tay chị làm hơn! – lại là từ chồng chị, nó đang muốn Tiểu Hân tức lên mà, đúng như dự đoán Tiểu Hân tức muốn ói máu, nó thì vẫn nhàn nhã lấy rau ra rữa, rồi chiên trứng, nướng bánh mì, pha sữa. Nhưng chợt tiếng của Tiểu Hân vang lên cả nhà, hắn đang ngủ mà phải hớt hải chạy xuống:
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA! Đau quá! – cô gái giả tạo còn nước mắt ngắn nước mắt dài đầy cả mặt, cô tỏ ra đau đớn tột cùng, nó nghe Tiểu Hân la mà vẫn dửng dưng vì cô ta có đau thật đâu, ngay lúc nãy cô ta tự động đi lại cái chảo đang nóng, và tự giả bộ đụng tay vô chứ bộ, nó có làm cái gì đâu va lại cô ta tự làm thì tự chịu bày đặt la ó làm cái gì, nó tin chắc mẹ hắn không tin thì còn có hắn tin nhưng có phải nó………………….đã lầm. Người đầu tiên la nó không phải mẹ hắn mà là hắn, hắn quát lớn:
- Tiểu Hân em sao vậy? Thư! Sao em không giúp cô ấy mà còn đứng dửng dưng ở đây? – nó nhìn hắn, có phải hắn đang la nó hay không? Có phải nó mới bị hắn quát? Có phải nó là người sai đâu chứ, nó vẫn giữ quan điểm của mình, nó nói:
- Cô ta làm thì cô ta chịu! Em có làm gì đâu! – hắn bị quái gì không biết? Nó nhìn hắn mong hắn hiểu nó nhưng nó chỉ nhận lại cái nhìn không mấy thân thiện của mẹ cùng tiếng nói của hắn trách mắng nó:
- Em đang nói khùng điên gì vậy hả? Anh rất thất vọng về em! Tiểu Hân! Em đưa anh đi bệnh viện! – hắn nhanh tay đưa Tiểu Hân đi bệnh viện, trước khi đi cô ta còn quay lại cười đắt ý vs nó. Nó gục xuống sàn, nó không hiểu chuyện gì đang xảy ra? Mong chuyện đó là mơ!!!