Cô Nàng Hotboy Lạnh Lùng

Chương 24: Hoàng tử hoàn hảo




Ngày hôm sau:

Tụi nó vẫn tiếp tục cuộc hành trình đi học của mình. Đồng phục chỉnh tề, mái tóc cắt ngắn, hoàn hảo! Vậy là tụi nó bắt đầu đi học. Vừa bước vào lớp, đám con gái đã hớn hở chạy lại:

- Khánh à! Bạn thi “ Hoàng tử hoàn hảo” hả? Mình sẽ ủng hộ hai tay hai chân cho bạn lun!

- Tuấn à! Bạn cũng thi đúng không? Bạn mà thi chắc nhiều người thích lắm há!

- Kiệt! MÌnh ủng hộ bạn! Bạn vẫn là hoàng tử trong tim mình.

Tụi nó ngẩn người chả biết cái đám này nó nói cái gì luôn! Cái gì mà “ Hoàng tử hoàn hảo”? Cái đó là cái gì? Tụi nó chả quan tâm, tụi nó đang quan tâm về vấn đề tìm cách giết người chứ đâu có rảnh để tham gia mấy cái tào lao gì gì đó! Bỗng trên lo vang lên tiếng của ông hiệu trưởng: “ Mời tất cả học sinh tập trung tại hội trường ngay bây giờ”

Tụi nó đứng dậy, đi xuống hội trường, bước vào ngồi ngay hàng ghế đầu, hiệu trưởng dõng dạc thông báo:

- Xin chào các em! Chắc các em cũng biết cuộc thi: “ Hoàng tử hoàn hảo đúng chứ”

- Vâng ạ! – Tiếng nói vang lên cả hội trường, tụi nó thì như bò đeo nơ, ngơ như cây cơ chả hiểu cái gì!

- Và chúng ta có 12 bạn thi! Tôi xin đọc danh sách học sinh tham dự

1. Phùng Ngô Huy Bảo

2. Hàn Gia Thiên Quân

3. Đinh Tử Hạo

4. Hà Minh Khánh

5. …………….

6. Tô Huỳnh Anh Tuấn

7. ……………

8. ……………

9. Dương Hà Anh Kiệt

10.……………….

11.*&^%&&

12.@#$%

Không phải chứ? Có tên tụi nó nữa! Có lầm hay không đây! Chuyện gì đang xảy ra thế kia! Tụi nó nhìn nhau rồi nhìn lên hiệu trưởng rồi lại nhìn nhau, cứ lặp đi lặp lại có chục lần, tụi nó cứ mong ông thầy nói mình đọc nhầm nhưng không, ông không hề muốn đọc lại cũng không hề muốn nói câu đó. Chuyện gì đang xảy raaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!

Cuối cùng HT cho hs về phòng học, tụi nó đi như kẻ mất hồn khi dính vào cái chuyện tào lao này, đang đi thì tụi hắn đi tới:

- Nè! Thấy tụi này ưu ái cho mấy người không? – hắn lên tiếng hỏi

- Là sao? – tụi nó không muốn nghe nên hỏi đại lại thôi

- Thì tụi này đã năng ký giùm mấy người! – Quân xoay xoay điện thoại nói

- THì ra là mấy người! – Trang hùng hồn xoắn tay áo, chuẩn lị cho Quân lên dĩa đây mà, Quân hết hồn lui lui ra sau lưng Hạo

- Tụi này chỉ là vô ý cứ không cố ý vì lần này tìm ra 12 người dự thi mà tụi này không biết chọn ai nên mới chọn mấy người! – Hạo từ tốn giải thích, dù nghe rất là hay nhưng mặt tụi nó lại không hề cho là điều hiển nhiên

- Vậy anh muốn đang ký hộ là đăng ký ấy hả? – Trúc bực lắm rồi, nói vs giọng kiềm chế cơn giận sắp bốc hoả

- Tôi……………..- Hắn đang tìm cái cớ cho nó hợp lí thì bị nó chen ngang

- Tôi gì mà tôi! Tụi này không thi! – Nó nói chắc nịch, tụi hắn cười rồi nói

- Nếu không thi thì chuẩn bị ra khỏi trường đi!

- Anh………! – Tụi nó nghẹn lời nói chả được, đành hậm hực nói- Thi thì thi sợ gì!

Rồi tụi nó bước đi nhanh về lớp. Tụi hắn đứng nhìn cười như điên ( Nhập viện đi anh ơi! ^^).

Giờ ăn. Tại căn-tin, có tụi nó đang phải vật lộn vs cái đám con gái để mua thức ăn, không phải nói chớ, tụi xon gái trường này hám trai kinh khủng, sau gần nửa giờ đồng hồ ( Nói quá), tụi nó đã mua xong và trở về bàn ăn, hôm nay có lẽ là ngày xui xẻo nhất mà tụi nó từng trải qua, từ đâu một đám con gái mắt xanh mội đỏ, tóc bảy màu chạy lại bàn tụi nó:

- Nghe nói hôm trước mày đánh anh hội hs? – Nhỏ đó đứng cái kiểu chống hông một bên, đầu hắc hắc lên nóc nhà ( Vì ở trong nhà ăn mà) , mắt thì nghênh nghênh như đại tỷ của trường á! Tụi nó nhìn con nhỏ đó rồi xem như không khí đi thẳng vào chỗ ngồi xuống rồi ăn xem như không có chuyện gì? Nghe tiếng nói oang oang của nhỏ đó nên mấy đứa khác xúm lại coi như kiến chứ không có ý ngăn cản. ( Tụi con gái hâm mộ tụi nó nhưng rất sợ con nhỏ đó). NHỏ đó đúng là tức cành hông nên chạy lại nắm đầu TRúc, Trúc đang ăn mà bị làm phiền nên trở nên sầm mặt, tụi nó cũng ngừng tay ăn, định lên tiếng tránh con TRúc nó đập con nhỏ đó tan xương thì một giọng nói mạnh mẽ vang lên:

- Cô làm gì đó? – à! Anh hùng cứu “anh hùng” đây mà! Anh Hạo xuất hiện cùng tụi hắn, “ôi! Oai quá à!”- Suy nghĩ đám con gái, còn tụi nó thì: “ Gì đây? Làm anh hùng rơm á?”. Trong lúc nhỏ kia đang mất tập trung, TRúc liền nhanh tay gỡ tay đang nắm tóc mình ra, bẻ ngược nó về phía sau khiến nhỏ đó đau quá la oai oái, TRúc còn đạp chên lên lưng nhỏ đó nữa, 2 con bạn giật thót tim, tụi hắn cũng không kém, nó đi tới Trúc nói:

- Kiệt à! Bỏ đi! Mày là “ quân tử” đừng chấp tiểu nhân! – nó cố nói cho Trúc hiểu là Trúc đang là con trai…………là con trai chứ không phải con gái mà lại đánh người ta thế này! Trúc như bừng tỉnh, cười giản hoà rồi buông ta nhỏ đó ra, nhỏ đó sợ xanh mặt chạy lại chỗ tụi hắn nói giọng nũng nịu:

- Anh ơi! Nó đánh em! – cô còn cố áp người vào người Hạo cơ chứ! Trúc nhìn thấy cảnh đó thì thấy nó khó chịu sao á! Hạo thấy ánh mắt Trúc thì liền xô cô ta ra! “Ủa mà sao mình làm vậy ta! Ai biết đâu?” – suy nghĩ của Hạo ( Thì anh sợ người ta hiểu lầm chứ cái gì? Mà anh thích con trai á?. Hạo: Anh thích con trai? KHÔNG! . T/G: Hiểu lun! ==!). Tụi nó bước ra khỏi căn-tin không thèm quan tâm ai nữa! Tụi hắn thì chạy theo, chạy tới cách đồng hoa cẩm tú cầu lần trước thì gặp tụi nó, tụi hắn nắm tay tụi nó lại, nó đang đứng ở cây cổ thụ, Trang thì ở giữa cách đồng, Trúc vì ghét hoa này nên chỉ đứng ở ngoài, vậy là 3 đứa 3 nơi, mỗi cặp một nơi ( Hợp lí! Hợp lí >.

- Đuổi theo tôi chi?

- À! Ừm…………..- Đúng là Hạo có nhiều thứ để nói lắm cơ mà không biết nói thế nào và nói ra sao nên cứ ậm ờ, không nói được, Trúc nhìn thấy cái biểu hiện lúng túng của Hạo thì cười, làm Hạo càng thêm lúng túng nhưng thấy vui vui vì Trúc không buồn nữa. Hạo hỏi:

- Có đúng là số đó của chị cô không thế? Sao tôi nhắn mà không ai trả lời hết á? – hạo đổi chủ đề cho không khí nó bình thường lại

- Ai biết! – Trúc trả lời tình bơ, vậy là Hạo không hỏi nữa mà đứng nhìn làn gió đung đưa từng cánh hoa.

Bây giờ là cặp Trang – Quân nhe:

- Bộ không sợ tui hả? Sao nắm tay ghê vậy? – Trang nói nhìn vào ai kia đang nắm chặt tay mình, Quân giật mình rút tay ra, nhớ lại cái lần bị hun lần trước thì rùn mình.

- Đến đây chi?

- Chỉ là tình cờ thôi! – Cái cớ nói là biết nói sạo rồi muốn gạt chị Trang hả? (Anh nên học thêm rồi hả gạt chỉ hé!) Trang nghe thế thì cười, ánh nắng dịu nhẹ, làn gió nhẹ nhàng len qua khẽ tóc cộng thêm nụ cười của Trang khiến Quân như ngẩn người trong một giây á không 2 giây ấy chứ, cứ thế kohng6 ai nói thêm lời nào, chỉ đứng nhìn ( Nhìn gì?) ……………..…hoa thôi.