Đối mặt phúc hắc yêu nghiệt Âm Hạng Kình, tôi có phản kháng cũng như không, cho nên vẫn là đi mua nhẫn. Nhưng lại là mua hai đôi. Một đôi đính hôn, một đôi kết hôn.
Có cho tôi nói thẳng lời thật lòng thì tôi cũng không dám: Âm Nhị Nhi chính là tên biến thái! Một con sói vô cùng nham
hiểm đội lốt hoàng tử! Anh có khả năng đặc biệt, đó chính là đem một
chuyện cực xấu biến thành chuyện tốt, đồng thời, anh cũng có thể đem
chuyện tốt biến thành chuyện kỳ dị. Nói chung, người đàn ông này sinh ra là để gây sự!
Tóm lại, tôi phân tích tình hình trước mắt như thế này --- Anh nói với mọi người là cưới tôi, căn bản không phải là hi
sinh sự tự do của mình đổi lấy sự yên bình cho mọi người, mà là vì muốn
thấy Âm Hạng Thiên nổi trận lôi đình.
Xe lần nữa chạy nhanh trên
đại lộ, Âm Nhị Nhi gõ nhịp ngón tay xinh đẹp theo điệu nhạc tiết tấu nhẹ nhàng, tâm tình rõ ràng khá tốt. Mà người đang cầm nhẫn là tôi thì có
thể mô tả tâm tình khóc không ra nước mắt. Theo sự hiểu của tôi về anh,
anh bây giờ đang hoàn toàn sung sướng về việc đại phá hoại và giáo huấn
Âm Tam Nhi. Nếu tôi vào lúc này khuyên anh từ bỏ những ý nghĩ đen tối
này trong đầu, chẳng khác nào thêm củi vào đóm lửa trong lòng anh, thế
nhưng, không khuyên anh bỏ đi ý tưởng trong đầu thì tôi lại gặp tai họa.
Làm như nhìn thấu tâm tư tôi, Âm Nhị Nhi ôn thanh giải thích: "Anh hai đang giúp em, em cũng thấy thái độ lão Tam, nó sẽ không dễ dàng buông tha
đâu. Cách duy nhất là em mau chóng tìm người mà lấy. Đương nhiên em có
thể chọn học trưởng, nhưng không cần anh nói em cũng hiểu rõ, em chọn
người đó chính là hại người. Không ngại lão Tam chỉ có anh và anh cả, lẽ nào, em muốn gả cho anh cả sao?"
Tôi liên tục lắc đầu: "Dĩ nhiên không phải."
Anh như có điều suy nghĩ nói: "Em và anh cả kém tuổi quá xa, hơn nữa, anh ấy đã qua một lần kết hôn."
Tôi oán giận cắn răng: "Đây không phải là mấu chốt vấn đề được không?"
Anh nhàn nhạt nở nụ: "Anh biết, em muốn nói, em vẫn coi anh là anh trai, trở thành vợ chồng sẽ có áp lực tâm lý nhất định."
"Đính chính một chút, không phải có áp lực, mà là căn bản không thể chấp
nhận." Tôi không phủ nhận, Âm Nhị Nhi là một người đàn ông dịu dàng đẹp
mã, nhưng trong lòng tôi anh vẫn luôn là anh trai, gả cho anh? Quên đi,
giết tôi còn dễ hơn.
"Đừng xem nhẹ bản thân. Anh có thể chấp nhận, em cũng có thể chấp nhận"
"Em không giống anh!"
"Không giống chỗ nào?"
"Tính em không biến thái!" Tôi quýnh lên, liền không kịp kiểm soát cái miệng.
"Ý em là anh biến thái?" Anh nghiêng đầu nhìn tôi, khóe môi kéo lên một độ cong rét buốt. Nụ cười này là vũ khí có lực sát thương cực lớn, kết quả là tôi bị giết trong nháy mắt.
Hôm đó, tôi ôm một bụng rối bời
tiến vào nơi ở của Âm Nhị. Sở dĩ nói là nơi ở mà không phải là nhà là
bởi vì, anh lấy tài sản cá nhân tài trợ cho một công ty bất động sản,
căn nhà trên danh nghĩa công ty đó, chỉ cần không bán đi, chỉ cần anh
giám hộ thì anh có thể tùy tiện ở. Để phòng ngừa Âm Hạng Thiên tới gây
rối, anh đã chọn một biệt thự nhỏ tương đối hẻo lánh làm điểm dừng chân
tạm thời.
Ngày hôm sau, công ty ở Úc có sự kiện khẩn cấp, cha mẹ
nuôi phải chạy trở về xử lý. Trước khi đi, đôi vợ chồng già đến thăm
tôi, không đề cập đến Âm Hạng Thiên, chỉ thuyết phục khiến tôi nghe theo lời Âm Nhị Nhi.
Tôi bị sốc, nói: "Cha mẹ sẽ không thực sự để con gả cho anh hai chứ?"
Mẹ nuôi cười cười lắc đầu: "Hạng Kình có dự định của nó, con nghe nó, sẽ không khiến rắc rối lớn đâu."
Tôi nửa ngờ nửa tin nói: "Mẹ khẳng định chứ?"
Mẹ nuôi liếc Âm Nhị Nhi một cái, cười khanh khách rồi gật đầu nói: "Không thành vấn đề, con phải tin tưởng anh hai con."
Tôi ghé vào bên tai mẹ nuôi, nhỏ giọng hỏi: "Mẹ tin ảnh sao?"
"Cái đó..." Mẹ nuôi do dự.
Tôi nước mắt tràn mi lên án: "Mẹ cũng không tin ảnh, làm sao có thể bảo con nghe lời ảnh đây? Không được, không được, con không chắc chắn."
Cha nuôi bật cười, xoa đầu tôi: "Ta tin nó, chắc chắn mà?"
Tôi sửng sốt giây lát, hận không thể làm được gì, lắc đầu: "Vẫn là không thể."
Âm Nhị Nhi là loại người nào? Anh nói lời đường mật khiến người ta mê
hoặc, lòng dạ anh thâm sâu, anh phúc hắc, anh thủ đoạn. Chỉ có điều,
những điều đó đều không quan trọng, điểm chết người là anh sợ thiên hạ
không loạn! Một người như vậy thì sao có thể đặt được niềm tin chứ,
không chừng bất cứ lúc nào cũng có thể ngã!
Thế nhưng, cha mẹ nuôi không có thời gian xử lý cục diện rối rắm bên này, đem tôi giao phó cho Âm Nhị Nhi liền bay đi!
Tình hình thật là bi đát mà! Tôi không muốn nói bầu không khí xã hội thế nào thế nào cái gì, cũng không muốn vạch trần nội tâm của bất luận người
nào, tôi chỉ muốn nói là mình bó tay rồi.
Tôi là bản sao Cô bé lọ lem không cỗ xe bí đỏ, không giày thủy tinh. Tôi oán trách mẹ con dì
ghẻ, cũng từng len lén nguyền rủa bọn họ mọi việc không thuận lợi. Tôi
không tính là lương thiện, không rộng lượng, tôi chính là một con người
thực tế bình thường, chỉ cầu sống yên bình. Nhưng nguyện vọng nhỏ bé như vậy, yêu cầu nhỏ bé như vậy, ông trời cũng không thỏa mãn. Tôi hận, ông trời không thương tôi! Tôi hận, Âm Hạng Thiên cứng đầu! Tôi hận hoàn
cảnh vị trí của mình! Nói cho cùng, tôi càng hận bản thân mình vô dụng!
Nếu như tôi trước đây học y mà không phải là học hộ lý, nói không chừng
có thể trở thành một bác sĩ thành công trong sự. Nếu như tôi trước đây
lựa chọn thiết kế, nói không chừng sẽ giống như Xảo Dĩnh trở thành một
nhà thiết kế. Như vậy, tôi có thể phản đối tư bản. Thế nhưng, tôi không
có gì cả, cho nên tôi chỉ có thể đợi lánh nạn trong ổ sói Âm Nhị Nhi.
Tôi không dám đi gặp bà nội, sợ bà vì lo lắng mà tức giận, không dám đi gặp Ninh Vũ, sợ trong lúc vô tình hại anh. Tôi chỉ có thể đợi ở chỗ này,
như một con búp bê gỗ đã đánh mất linh hồn. Âm Nhị Nhi không cho tôi ra
ngoài một mình, để tránh bị Âm Hạng Thiên để mắt tới, tôi cứ giả chết
đợi ở chỗ. Âm Nhị Nhi bảo tôi ăn cơm, để tránh bị chết đói, tôi liền ép
bản thân nuốt hai bữa. Âm Nhị Nhi gọi đi thử áo cưới, lúc này, linh hồn
quay về, vì vậy tôi trừng con mắt thật to nhìn anh.
Âm Nhị Nhi không nghĩ đến, khóe môi khiêu khích: "Không sao, anh có thể mời nhà thiết kế về nhà."
Sau đó, anh thực sự đã làm vậy.