Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói

Chương 92




Tuy rằng thân phận của tôi là cháu gái nuôi của bà nội, cô nhỏ nhà họ Âm, nhưng rất nhiều người đều biết, cô nhỏ nhà họ Âm chính là con dâu nuôi từ bé của Tam thiếu nhà họ Âm. Từ trước đến nay chỉ có Âm Hạng Thiên mang tôi tham gia các bữa tiệc, hôm nay, người đàn ông kia vẫn đứng bên cạnh vị hôn thê cưng chiều, tôi xuất hiện đương nhiên cũng sẽ hấp dẫn không ít ánh mắt.

Cứ như vậy, dưới ánh mắt hiếu kỳ hoặc khinh thường của mọi người, chúng tôi xuyên qua biển người cũng tìm được cô dâu chú rể đang chào hỏi khách khứa.

Nhiễm Du trang điểm khuôn mặt tinh xảo, quần áo xa hoa, cái bụng tròn trịa được chiếc váy sa che khuất, như một nữ thần hoàn mỹ. Mà Âm Hạng Thiên và nữ thần hoàn mỹ có thể cùng đứng chung một chỗ, tự nhiên cũng sẽ không kém đi chút nào. Khi tầm mắt của hai người đảo qua tôi và Âm Nhị Nhi thì sắc mặt đều có biến hóa nhỏ.

Ánh mắt của tôi và Âm Hạng Thiên giao nhau, thế giới tích tắc yên tĩnh, âm thanh nhốn nháo của tất cả đều biến mất, anh kinh ngạc rồi áy náy giống như một khối bom nổ dưới nước, nổ tung thế giới của tôi thành từng mảnh. Tôi cho rằng đã chết tâm từ lâu với anh, thế nhưng tâm đã chết còn có cảm giác đau.

Tôi và anh, trái tim tôi và trái tim anh vẻn vẹn chỉ vài bước, nhưng khoảng cách ngắn đó lại như không thể vượt qua, như bị vật gì đó cắt thành hai nửa, có ghép lại cũng không thể hàn gắn.

Tôi cười trong nước mắt, dùng âm lượng chỉ mình có thể nghe: "Kết thúc, đã sớm kết thúc, không có gì đáng để buồn."

Âm Hạng Thiên từ trong kinh ngạc ban đầu dần lấy lại tinh thần, nói với giọng nhẹ nhàng nhưng cũng cực kỳ phức tạp: "Về nhà đi."

Tôi lắc đầu, lui về phía sau, thân thể lại bị Âm Nhị Nhi giữa lại, anh mạnh mẽ kéo tôi hướng tới chỗ Âm Hạng Thiên và Nhiễm Du.

"Anh hai, xin anh, đừng ép em." Tôi thấp giọng khẩn cầu. Nếu không được sự đồng cảm, không ai biết tôi có bao nhiêu dằn vặt. Không sai, Âm Hạng Thiên hoàn toàn là một tên vô lại, nhưng anh cũng là tên vô lại mà tôi đã từng yêu từng hận. Tôi nên dùng tâm tình gì, bộ dáng gì để đối mặt anh và vợ anh chứ? !

"Đã sớm biết không phải sao? Có gì không thể chấp nhận?" Âm Nhị Nhi nghiêng đầu liếc nhìn tôi nói.

"Biết và nhìn thấy là hai chuyện khác nhau. Thả em đi mà." Giọng tôi mang theo nghẹn ngào, không dám nhíu mi, không dám chớp mắt, bởi vì chỉ một động tác nhỏ thôi là có thể khiến nước mắt trong hốc rơi xuống.

"Con gái!" Phía sau bỗng nhiên vang lên một giọng nam trầm thấp mà từ tính.

Thân mình tôi run lên, ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy Âm Huyền và Củng Phàm Chính kinh ngạc nhìn tôi.

"Cha nuôi, mẹ nuôi." Tôi nếu như gặp cứu binh, tránh ra khỏi cánh tay của Âm Nhị Nhi, chạy về phía hai vợ chồng.

Mẹ nuôi tiếp lấy tôi bay nhào qua, vỗ nhẹ sau lưng tôi thì thầm: "Không phải đi du lịch sao? Trở về lúc nào?"

"Con không muốn đến, nhưng anh hai khăng khăng bắt con đến." Tôi vùi cả mặt ở trong lòng mẹ nuôi cáo hắc trạng, nhân tiện chùi đi mất giọt nước mắt đã rơi.

"Hạng kình! Con lại đây cho ta!" Cha nuôi hạ thấp giọng trầm.

"Cha, mẹ." Âm Nhị Nhi bình tĩnh: "Con còn tưởng rằng các người không trở lại chứ."

Âm Huyền biết con thứ của mình là tên lưu manh, quyết định nói: "Chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện."

Âm Nhị Nhi ngược lại cũng sảng khoái, anh kéo tôi từ trong lòng mẹ nuôi đến bên người mình, tự nhiên hào phóng theo cha ra khỏi phòng tiệc.

Để cho tiện nói chuyện với nhau, cha mẹ nuôi dẫn tôi và Âm Nhị Nhi tới gian phòng thuê trên tầng chín.

Vừa vào phòng, tôi lập tức chạy tới bên cạnh mẹ nuôi, chỉ sợ Âm Nhị Nhi tìm tôi tính sổ.

"Mọi khi con tùy hứng, lười nhác, làm việc không đâu vào đâu, ta và mẹ con đều mở một mắt nhắm một mắt, nhưng chuyện ngày hôm nay, con phải cho ta giải thích hợp lý!" Cha nuôi mặt trầm như nước, trừng mắt nhìn Âm Nhị Nhi.

Âm Nhị Nhi cười nhạt: "Bách Khả là bị lão Tam bắt trở lại, sau khi trở về liền giấu người đi, không cho em ấy liên hệ với người trong nhà."

Vợ chồng hai người kinh ngạc hướng nhìn tôi.

"Bách Khả, là như thế sao?" Mẹ nuôi nhẹ giọng hỏi.

"Con..." Ta ê a không biết nên trả lời như thế nào.

"Còn chưa hết, nó giam giữ Bách Khả, lại không đề phòng hai chị em nhà họ Nhiễm. Bách Khả sở dĩ tới đây, là do Nhiễm Du và Nhiễm Nghiên sắp đặt, mấy ả cố ý khiến Bách Khả khó xử, con làm sao có thể mặc kệ?"

"Anh hai!" Tôi mày ủ mặt ê khẽ hô: "Anh đừng thêm mắm thêm muối."

Âm Nhị Nhi dắt khóe môi, thanh bằng nói "Anh chỉ nói sự thật. Cha, mẹ, các người hiểu rõ tính tình lão Tam, không khó nghĩ ra nó làm những việc này tâm tính gì đi?"

"Bách Khả, đã uất ức con." Cha nuôi đủ loại thở dài.

Tôi cắn cắn môi, phốc một tiếng quỳ gối trước mặt hai vợ chồng.

"Làm cái gì vậy?" Mẹ nuôi kinh ngạc đỡ tôi lên.

"Cha nuôi mẹ nuôi, hãy để con nói hết." Tôi cố chấp không chịu đứng dậy: "Nhà họ Âm đối với con có công ơn nuôi dưỡng, ơn tri ngộ, con rất biết ơn mọi người, cảm kích bà nội, không muốn gây phiền toái cho mọi người. Âm Hạng Thiên và Nhiễm Du đã đính hôn, bất kể anh ấy nghĩ như thế nào, chúng con đều đã kết thúc. Về phần Âm Hạng Thiên đã làm gì con, con không truy cứu nữa, các người không cần hao tâm vì con, con sẽ tìm được vị trí của mình, vĩnh viễn không vượt phận."

Thân phận của tôi, công việc của tôi, thậm chí cuộc sống của tôi, đều là người nhà họ Âm cho, nếu như bởi vì chuyện của Âm Hạng Thiên và tôi khiến mọi người không được bình an, đối với bọn họ tôi đây là một nỗi ray rứt?

Cha nuôi lặng lẽ không nói thở dài, mẹ nuôi vành mắt đỏ ửng.

"Đứng lên đi." Âm Nhị Nhi đỡ tôi lên.

Mẹ nuôi nghẹn ngào nói: "Bách Khả, con không cần giải thích này nọ, ta và cha nuôi con đều tin tưởng con là một đứa trẻ ngoan, thế nhưng, lão Tam..." Me nuôi muốn nói lại thôi, quay đầu hỏi cha nuôi: "Bằng không mang lão Tam về nước Úc đi, nó ở trong nước, tất cả mọi người đều không được yên tĩnh."

Âm Nhị Nhi cười nhạo: "Con của người, người không biết? Nếu nó chịu đi, con sau này cũng không ngóc đầu lên nữa."

Cha nuôi muốn nói lại thôi thật lâu, cuối cùng, chỉ nặng nề thở dài, một tiếng thở dài này làm cho tâm mọi người đều chìm vào đáy cốc. Âm Hạng Thiên đều hơn cả cố chấp, hơn cả vô lại, hơn cả tùy ý làm bậy, mọi người đều trong lòng biết rõ, nếu anh ta không muốn, coi như là cha mẹ nuôi cũng không thể làm gì.

"Con có một biện pháp có thể hạn chế nó, chỉ có điều, cần mọi người phối hợp." Ngay lúc mọi người không biết xoay xở như thế nào, Âm Nhị Nhi bình chân như vại mở miệng.

Cha mẹ nuôi khuôn mặt sáng ngời, đồng loạt nhìn Âm Nhị Nhi.

Âm Nhị Nhi cười nhạt một tiếng, khoác vai tôi nói: "Con cưới Bách Khả."