Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói

Chương 142




Edit: Bảo Ngân(baonganpham)

Beta: tieu_hao

Không phải mỗi người phụ nữ đều có cơ hội sinh một đứa trẻ biến thành chó con, tôi nghĩ, là tôi may mắn.

Khi trên que thử thai xuất hiện hai vạch đỏ thì tôi ngẩn người, sau đó cười, rồi lại khóc.

Đứa bé Âm Hạng Thiên mong chờ từ bấy lâu rốt cuộc đã tới, nhưng mà, tôi lại lo sợ, dây dưa mệt mỏi, nhớ tới ánh mắt tràn ngập hận thù của Nhiễm Du, tôi không nhịn được lạnh toát sống lưng. Nhiễm Nhiễm nói không sai, ở đời người đáng sợ nhất chính là phụ nữ điên cuồng. Cháy nhà lần này, nói không chừng lần sau chính là tai nạn xe cộ...

Tôi không phải Âm Hạng Thiên, không thể nào bình tĩnh đối mặt với tập kích của người khác, lại còn vui vẻ đi trả thù.

Nhưng mà, tôi sẽ dốc hết sức bảo vệ, cho dù Nhiễm Du vì yêu hay hận mà điên cuồng, tôi cũng sẽ không để cô ta làm tổn thương đến tôi và con tôi.

“Không đi theo anh, cũng không ở lại.” Nhiễm Nhiễm sau khi nghe xong lựa chọn của tôi, đáy mắt thoáng qua sự sáng tỏ: “Em muốn nhờ cậy anh đúng không?”

“Làm sao anh biết?”

“Nếu như không cầu gì khác, em sẽ không chủ động nói cho anh biết điều này.” Anh ta xoa tóc, có vẻ có chút bất đắc dĩ: “Em thật là kẻ ngốc cố chấp.”

“Tôi là kẻ ngốc.” Vì nhờ giúp đỡ, tôi bằng lòng làm kẻ ngốc: “Nể tình tôi là kẻ ngốc, giúp tôi một chút thôi.”

“Anh sẽ không hứa hẹn mù quáng, trước tiên nói nghe thử một chút, nếu như trong phạm vi chấp nhận được, anh sẽ giúp em.”

“Đầu tiên, tôi muốn quay một đoạn VCR (video cassette recorder), anh giúp tôi gởi cho bà nội, nhớ là không được để những người khác phát hiện.” Tôi không muốn vì chuyện tôi mất tích mà bà nội phải lo lắng, những người khác có thể đợi sau khi mọi chuyện kết thúc mới từ từ liên lạc, nhưng bà nội lớn tuổi, không thể bị kích động, cho dù không thể trực tiếp tạm biệt bà, cũng phải để bà an tâm.

“Đây là chuyện nhỏ, anh có thể giúp.”

“Còn chuyện quan trọng hơn một chút, anh phải đưa tôi rời khỏi thành phố D mà không để bất kỳ ai phát hiện.” Mười tháng tiếp theo, tôi muốn ở một nơi tuyệt đối an toàn, cũng sẽ không bị người khác quấy rầy, mặc dù đây không phải là lựa chọn hay ho gì, nhưng vì đứa bé, chỉ có thể uất ức những người quan tâm đến tôi mà thôi.

“Cũng không khó.” Nhiễm Nhiễm cười như không cười dừng một chút: “Có điều, anh bận rộn lâu như vậy, hao tổn tâm tư nhiều như vậy, mục đích là dẫn em đi, bây giờ, em lại làm anh lãng phí thời giờ, còn phải mang theo thắng bé khốn kiếp kia đi theo, cảm giác thật không cam lòng.”

“Nhưng tôi đã mang thai.” Tôi vuốt ve cái bụng bằng phẳng, tội nghiệp nhìn xem anh ta: “Chẳng lẽ, anh muốn làm trâu làm ngựa hầu hạ con của Âm Hạng Thiên? Nói không chừng nó còn quậy hơn cả Con Ma Nhỏ, khóc gào làm anh phiền loạn, bắt nạt con mèo của anh, tè giầm ướt giường của anh, khiến cho khắp nơi đều hôi mùi sữa. Dù có xịt nước hoa nhiều hơn cũng không át hết được...”

Mỗi khi tôi nói một câu, chân mày Nhiễm Nhiễm lại nhíu chặt thêm, giống như những thứ kia sẽ ứng nghiệm trong tương lai vậy.

“Được rồi được rồi, em đừng làm anh sợ, anh đưa em đi là được.”

“Cám ơn!” Tôi chân thành nói, nhưng trong lòng lại cười trộm không ngừng, cũng biết không có người đàn ông nào ngu đến mức nuôi con cho người đàn ông khác, cho dù anh ta bị tâm thần cũng không được.

Nhiễm Nhiễm lắc lắc ngón tay: “Đừng cám ơn quá sớm, anh có điều kiện.”

“Điều kiện gì?” Trước mắt, tôi cô độc, trừ đồ cưới bà nội cho, cũng không có thứ gì đáng tiền. Dĩ nhiên, tôi không cho là Nhiễm Nhiễm sẽ cảm thấy hứng thú với tiền của tôi. Nhưng anh ta là cậu ba nhà họ Nhiễm, kể cả nhà họ Nhiễm sa sút, nhưng lạc đà gầy vẫn còn lớn hơn ngựa, anh ta chắc chắn có nhiều tiền hơn tôi.

Nhiễm Nhiễm nhún vai xòe tay: “Bây giờ còn chưa nghĩ ra, chờ nghĩ ra, anh sẽ tìm em đòi nợ.”

“Nếu như tôi có thể trả, tôi nhất định sẽ trả.” Tôi đang trả giá đường sống, dù sao cũng phải đưa ra chi phiếu khống, viết thì cứ viết*, lúc nào thực hiện thì tính sau. (*chi phiếu khống ý chỉ lời hứa suông, không căn cứ)

Năm ngày sau, con của Nhiễm Du bị đưa đi, cuối cùng tôi cũng rời khỏi căn phòng không có ánh mặt trời đó.

Lúc đi lên bậc thang, tôi kinh ngạc phát hiện, tôi vẫn ở nhà của Nhiễm Nhiễm, thì ra anh ta vì giấu con của Nhiễm Du, đã cố ý cải tạo lại hầm rượu. Trước khi tôi tới, chăm sóc đứa bé là chị Nguyệt.

Căn phòng bên cạnh không còn thảm trạng như trước, những mảnh thủy tinh vỡ cũng đã được sắp xếp lại, Nhiễm Nhiễm nói, thỉnh thoảng Âm Hạng Thiên có về đây, nhưng chưa bao giờ qua đêm, chỉ đến xem một chút.

“Anh ta còn mong đợi em trở lại đấy.” Nhiễm Nhiễm khinh thường hừ một tiếng, quay đầu thấy tôi đang ngơ ngác nhìn căn phòng kia, lại nói: “Chớ thông cảm cho anh, mắc thêm lỗi lầm ngu ngốc nữa mới rơi vào kết quả này.”

“Bản chất anh ấy không xấu, chẳng qua cách thức làm việc có chút cực đoan.”

“Theo anh thấy, nhân cách anh ta vốn đã bị khiếm khuyết.”

“Không phải anh cũng nhốt tôi lại sao?”

Nhiễm Nhiễm cứng người, rồi lại cười hì hì xoa đầu tôi: “Anh bị tâm thần mà ~”

“Anh còn chưa bằng anh ấy, anh ấy không nói đạo lý, không biết viện cớ. Anh thì cả ngày cứ lấy bệnh án ra làm lá chắn.” Tôi nói nửa đùa nửa thật.

Nhiễm Nhiễm giận trách trợn mắt: “Anh vốn mắc bệnh tâm thần, bệnh tâm thần không cần phân rõ phải trái, nhưng người bình thường nhất định phải phân rõ phải trái.”

Tôi cười cười không biết làm sao, quay đầu nhìn căn phòng đen như mực, trong lòng có chút khác lạ. Âm Hạng Thiên biết lý lẽ hay không thì không biết, nhưng tôi không từ mà biệt liệu có đúng không, tha thứ cho tôi không thể lo nhiều hơn, bây giờ tôi đã là một người mẹ, thật sự không còn tâm tư dư thừa để dây dưa thêm, đặt quá khứ xuống, cứ sống tiếp cuộc đời của anh đi!

“Hẹn gặp lại.” Tôi thì thào nói, cúi người vào xe của Nhiễm Nhiễm.