Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói

Chương 127




Dưới màn đêm, ánh mắt Âm Hạng Thiên phiếm nhàn nhạt lục quang, tôi có cảm giác sói đang đến đây, tôi cảm giác được sinh mạng của mình đi tới tận cùng của sự sợ hãi. Suy nghĩ này vừa mới lóe trong đầu, tôi phản ứng theo bản năng nhấc chân chạy di. Nhưng động tác của anh rất nhanh, tôi vừa mới đi được hai bước, đã bị anh bắt tới trước mặt rồi.

“Có phải em cảm thấy trò chơi trả thù này rất thú vị không hả?” Giọng nói của anh trầm thấp mà nguy hiểm, giống như sự yên tĩnh trước cơn bão táp vậy.

Tôi lại vô cùng mê man: “Tôi không hiểu anh đang nói gì.”

“Nghe không hiểu sao? Đừng giả bộ ngu nữa. Em cho rằng tên Nhiễm Nhiễm kia là ai hả? Em cho rằng em có thể điều khiển được anh ta sao? Nếu như muốn trả thù anh, đại khái em có thể hướng về phía anh, không cần điều khiển mấy cái khôn vặt này, không cẩn thận lại mang cả bản thân vào đó!”

Tôi như người ở trong mộng mới tỉnh táo lại, thật muốn vỗ tay cho trí tưởng tượng phong phú của anh: “Tôi không có trả thù anh, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ nghĩ qua sẽ làm như vậy, biết tại sao không hả? Bởi vì, tình cảm thối rữa. . . . . .”

“Câm miệng!” Anh vội vàng cắt đứt lời nói của tôi..., gân xanh trên trán nổi lên.

“Là anh ép tôi nói, nếu như không muốn nghe, thì buông tay ra ngay.” Tôi cau mày tách móng vuốt sói trên cổ tay ra, nhưng anh vẫn không chịu buông, tôi càng muốn tránh thoát, anh càng nắm chặt, sức lực giống như muốn bóp nát xương của tôi vậy.

“Buông tay ra!”

Anh trượt tay xuống, dùng sức kéo lạiôm tôi vào trong ngực: “Nếu như có thể buông ra, anh cũng sẽ không chờ em ở chỗ này, cũng sẽ không vì nhìn thấy em mà ở lại. Càng sẽ không bởi vì không chịu kết hôn tức mà làm cho cha mẹ Nhiễm Du tức giận mà hướng về bà nội đòi ý kiến!”

Tôi kinh ngạc nâng mắt nhìn anh, trái tim lại ngũ vị tạp trần*, đã đến lúc này rồi, anh vẫn còn kiên trì để làm gì chứ?

*ngũ vị tạp trần: ngũ vị: ngọt, chua, cay, đắng, mặn; ý chỉ trong lòng rối bời.

Chẳng lẽ kiên trì thì sẽ hữu dụng sao?

Vẻ mặt anh chậm lại, giọng nói mềm đi rất nhiều: “Nhiễm Du có thể không làm duy nhất, anh sẽ duy trì thăng bằng giữa ba người, tất cả mọi người nhượng bộ một chút, em cũng nhường một bước thì tốt rồi?”

Lời của anh giống như một tiếng nổ mạnh, tôi bối rối, một lúc lâu sau mới phản ứng kịp, ngay sau đó dùng hết sức lực đẩy anh ra, tát anh một cái: “Cám ơn anh đã dụng tâm lương khổ*, tuy cô ta rộng lượng không cầu lợi, nhưng mà, rất xin lỗi, tôi làm không được.”

*dụng tâm lương khổ: dùng nhiều tâm tư trí lực để suy đi tính lại.

Anh cũng không nối cáu, mà là vươn tay ra thăm dò, chuẩn bị kéo tôi vào trong ngực một lần nữa: “Đừng náo loạn được không?”

Khẩu khí cứ như đang dỗ một đứa trẻ, trước kia, tôi sẽ vì thế mà mềm lòng, nhưng hiện tại, tôi chỉ cảm thấy ghê tởm.

“Tránh xa tôi ra một chút!” Tôi lui về phía sau hai bước, giơ tay vuốt vuốt bộ ngực đang phập phồng kịch liệt, yên lặng khuyên mình tỉnh táo, sau đó, xác thực tôi tỉnh táo một chút, tiếp đó lấy lại bình tĩnh giọng nói quyết tuyệt, nói: “Tôi không biết anh với Nhiễm Du đã đạt được nhận thức chung gì, đối với tôi mà nói ý tưởng của các người, một chút cũng không còn quan trọng, bởi vì, tôi vĩnh viễn sẽ không làm loại chuyện nhượng bộ hoang đường này, anh nghe rõ đây, tôi không thích. . . . . .”

“Câm miệng!” Anh lại lớn tiếng cắt ngang lần thứ hai, dưới ánh trăng, đáy mắt anh có tức giận, có thương, có đau đớn.

Bên trong đại trạch truyền tới tiếng bước chân nhỏ vụn, sau đó lại nghe giọng nói của Thiên Hoa: “Tam Thiếu, bà chủ cho cậu đi vào.”

Âm Hạng Thiên kéo lấy tôi, nổi giận đùng đùng đi vào đại trạch, anh người cao chân dài, tôi bị anh túm cũng phải chạy chậm mới tránh bị ngã. Mà Thiên Hoa nhát gan sợ dẫm lên bãi mìn, căn bản không dám ngăn cản.

=

Có người nói, cho dù cô có hiểu rõ một người, cũng vĩnh viễn không phỏng đoán được điểm mấu chốt nhân tính cuối cùng của anh ta ở chỗ nào.

Mặc dù ở chung với Âm Hạng Thiên gần hai năm, cũng có vô số buổi tối ngủ một giường đắp chung chăn, nói tới cùng tôi vẫn như cũ không thể nào hiểu được bao nhiêu phần về anh.

Vào cửa trước, bộ dáng anh giống như muốn giết người, nhìn thấy bà nội, sát khí mới giảm xuống, lại nói ra một câu không làm cho người ta kinh ngạc tới chết thì cũng không dừng lại: “Cháu muốn đưa cô ấy đi.”

Bà nội không hổ là bà nội, mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, mà lão nhân gia chỉ nhàn nhạt liếc cháu trai bảo bối của mình một cái, rồi sau đó, không vội không cáu, hỏi: “Dựa vào cái gì hả?”

“Cô ấy tới nhà họ Âm cùng là vì cháu, sẽ trở thành một phần tử trong nhà cũng bởi vì cháu, vốn dĩ cô ấy chính là của cháu, ai cũng không có quyền giành lấy.” Âm Hạng Thiên Nhất cổ tác khí *, không có chút cảm giác chột dạ, càng không vì thế mà xấu hổ.

*Nhất cổ tác khí: 一鼓作氣 có nghĩ là không ngừng nỗ lực cho đến lúc cuối. Nó bắt nguồn từ chuyện kể về thuật dụng binh của một vị quân sư nước Lỗ vào thời Xuân Thu (770-476 trước Công nguyên). Vào lúc đó, nước Tề là một trong những vương quốc hùng mạnh nhất. Khi nước Tề đem quân sang tấn công nước Lỗ, vua nước Lỗ vô cùng lo lắng. Ông lập tức cho gọi quân sư của mình là Tào Quệ đến để giúp ông thống lĩnh ba quân đánh Tề. Quân đội hai nước đối mặt nhau trên chiến trường. Quân Tề nổi trống và vua Lỗ chuẩn bị xuất trận tấn công. Ngay khi ông chuẩn bị cho quân tiến lên thì Tào Quệ can rằng: “Chưa đến lúc, thời cơ chưa đến”. Tào Quệ đưa nhà vua lên một vị trí cao hơn để có thể quan sát thế trận của quân Tề. Cả hai thấy quân Tề đang xông lên theo từng hồi trống trận mãnh liệt. Sau một lúc, tiếng trống trận của quân Tề lại vang lên báo hiệu một đợt tấn công nữa.

Vua Lỗ lại muốn hạ lệnh tấn công nhưng Tào Quệ ngăn lại và tâu với nhà vua rằng họ phải chờ đến đúng thời điểm. Quân Lỗ vẫn giữ nguyên vị trí. Sĩ khí quân Tề sau hai lần cố gắng vô ích nhằm giao chiến với quân Lỗ bị giảm xuống. Khi tập hợp lại để chuẩn bị cho đợt tấn công thứ ba thì nhuệ khí binh lính đã suy sụp đáng kể. Binh lính Tề đã quá mệt mỏi và chán nản sau hai đợt tấn công đầu tiên mà chẳng gặp gì ngoài chiến trường nên họ ngồi xuống để nghỉ ngơi. Lúc này, Tào Quệ tâu với nhà vua: “Bây giờ, thời cơ của quân ta đã đến!” và vua sau đó đã ra lệnh cho quân Lỗ lần đầu tiên nổi trống trận để tấn công. Quân Lỗ dũng cảm xông vào quân địch và sau đã giành chiến thắng. Về sau, vua Lỗ hỏi Tào Quệ rằng tại sao ông lại ngăn quân Lỗ không giao chiến với quân thù cho đến khi chúng nổi trống trận lần thứ ba. Tào trả lời rằng: “Sĩ khí rất quan trọng để giành thắng lợi trong một trận chiến; nó thường lên rất cao ở đợt tấn công đầu tiên và yếu đi kể từ đợt thứ hai. Khi trống trận nổi lên cho đợt tấn công thứ ba thì sĩ khí của quân Tề đã suy sụp rồi”.

Về sau, vua Lỗ hỏi Tào Quệ rằng tại sao ông lại ngăn quân Lỗ không giao chiến với quân thù cho đến khi chúng nổi trống trận lần thứ ba.

Tào trả lời rằng: “Sĩ khí rất quan trọng để giành thắng lợi trong một trận chiến; nó thường lên rất cao ở đợt tấn công đầu tiên và yếu đi kể từ đợt thứ hai. Khi trống trận nổi lên cho đợt tấn công thứ ba thì sĩ khí của quân Tề đã suy sụp rồi”.

“Quân ta bắt đầu nổi trống tấn công lần đầu tiên sau ba đợt tấn công của quân Tề. Đó là thời điểm mà sĩ khí quân Tề rất thấp còn chúng ta lại rất cao. Vì vậy, chúng ta có thể không ngừng gây áp lực cho đến lúc cuối và giành chiến thắng”.

Câu chuyện này được ghi lại trong “Tả truyện (左傳)” của Tả Khâu Minh năm 389 trước Công nguyên. Thành ngữ 一鼓作氣 (Nhất Cổ Tác Khí) bắt nguồn từ câu chuyện này. Cách dịch đúng nghĩa của thành ngữ này là “Ở hồi trống đầu tiên, sĩ khí (tinh thần chiến đấu) là cao nhất”. Ý nghĩa của nó là phải giữ vững tinh thần cho đến lúc cuối hoặc phải hoàn thành một việc gì đó bằng tất cả sức lực của mình.

Bà nội uống một ngụm trà, thái độ vẫn thản nhiên như cũ : “Thiên Vũ, Thiên Hoa, các cậu cầm tiền lương của ai hả?”

Vẻ mặt của hai anh em ngày thường vẫn không rời khỏi Âm Hạng Thiên rùng mình, đồng thanh nói: “Là bà chủ.”

Bà nội hơi nhíu chân mày lại, nhìn về phía hai người: “Vậy còn đứng bất động đó làm gì?”

Sắc mặt hai anh em cứng đờ, ăn ý bước lên trước một bước: “Tam Thiếu, cậu hãy buông Bách Khả ra trước đi.”

Âm Hạng Thiên nhíu mi tâm một chút, gọn gàng linh hoạt ném ra một chữ: “Cút!”

Thiên Vũ và Thiên Hoa một chút cũng không ngoài ý, hơi gật đầu: “Vậy đắc tội rồi.”

Hai người vừa dứt lời, đồng thời ra tay, Âm Hạng Thiên cũng không thể không buông, lấy được tự do liền chạy tới bên cạnh bà nội. Âm Hạng Thiên thấy tôi chạy, càng tức giận hơn, nhưng anh không thể bất kính với bà nội, cho nên, Thiên Vũ và Thiên Hoa thành nơi để trút giận, ba người đánh nhau ở một chỗ, động tĩnh khá lớn.

Bà nội nắm lấy cổ tay tôi nâng lên, thương tiếc nói: “Nắm đỏ mất rồi.”

“Không sao ạ.” Tôi rút tay về, liếc nhanh ba người đang đánh nhau kia: “Bà nội, bà không quản sao?”

Khóe mắt bà nội hơi liếc nhìn qua: “Thiên Hoa, không được nhường.”

Tôi 囧囧 hữu thần nhìn mặt mũi hiền lành của bà nội, tiếng đánh nhau bên tai lại càng lớn hơn nữa.

“Bà nội đã sớm muốn hả giận giúp con rồi.” Bà nội nói như vậy xong, vẫy tay gọi thím Lưu lại: “Lấy chút thuốc mỡ lưu thông máu đánh tan máu bầm ra đây.”

Không nói tới chuyện thím Lưu đi lấy hòm thuốc, chỉ nói tới ba người đang đánh nhau kia. Động tác của Thiên Vũ nhanh nhẹn, quyền của Thiên Hoa rất nặng.

Chỉ là, Âm Hạng Thiên có ưu thế trên chủng tộc, cho nên, một chọi hai cũng không có tốn sức, ngược lại bởi vì Thiên Hoa tránh né không kịp nên bị đánh mấy quyền.

“Ui ~” Thiên Vũ rên lên một tiếng, bởi vì động tác của ba người rất nhanh, tôi cũng không thấy rõ anh ta bị đánh trúng chỗ nào, chỉ thấy Thiên Vũ rút lui lại mấy bước, vẻ mặt bình thường không có biểu tình gì nay có chút vặn vẹo.

Thiên Vũ rút khỏi làm áp lực của Thiên Hoa tăng lên, Âm Hạng Thiên nhân cơ hội này ép sát, còn chưa chờ Thiên Vũ trở về cuộc chiến, Thiên Hoa đã gục xuống.

Âm Hạng Thiên lau đi khóe môi bị dính máu, chưa từ bỏ ý định, nói: “Bà nội, cháu sẽ không khi dễ cô ấy nữa, để cho cháu đưa cô ấy đi đi.”

Bà nội khinh thường liếc nhìn anh một cái, cất giọng nói: “Hạng Kình, cháu vẫn chờ bà nội mời sao?”

“Cháu chỉ muốn nhìn một chút xem bản lĩnh của lão Tam có tăng lên không thôi.” Tiếng mỉm cười êm ái của Âm Nhị Nhi từ trên đỉnh đầu truyền xuống, anh ta không nhanh không chậm đi xuống cầu thang, cười nhạo nói: “Xem ra không có gì tiến bộ cả.”

Lão Đại cũng đi xuống lầu, thấy em hai em ba đang bày trận ở nhà, bình tĩnh chỉ cửa chính: “Ra bên ngoài đánh đi.”

Tôi hoàn toàn có thể dự đoán được sự phát triển kế tiếp, có bà nội đồng ý, Âm Nhị Nhi và Âm Tam Nhi ắt sẽ thống khoái đánh một trận, xem ra không phải là bà nội không tức giận, mà là tức đến trình độ nhất định, ngược lại sẽ bình tĩnh tỉnh táo mà quyết định, dạy dỗ Âm Hạng Thiên một phen.