Cô Nàng Cố Chấp

Chương 28




Tan học về cả lũ rủ nhau qua nhà hắn chơi, có cậu thì tất nhiên là phải lôi theo nhỏ, nhỏ thì lại lôi theo cô và nó, nó lúc đầu khi không muốn đi nhưng do nó muốn thăm ông nội hắn nên gật đầu,rồi lôi theo cả phong đi, tất nhiên không thiếu mặt của thiên di, trên đường 4 chiếc xe lao vun vụt khíên người đi đường đều nhìn theo ngưỡng mộ họ là những cô chiêu cậu ấm của tập đòan lớn, nhỏ đi với cậu nhỏ muốn đi với nó mà nó không cho đành đi với cậu, phong thì đi với quỳnh chi và tất nhiên hắn đi với thiên di rồi do nó là lẻ lại không muốn làm phiền những người kia, đôi mắt tinh ranh của nó có thể nhìn ra họ là của nhau nhưng không thể nhìn ra trái tim nó đang bị thứ gì đè ghẽn trắc do nó suy nghĩ qúa nhiều gạt bỏ suy nghĩ phức tạp đó nó lại nhốt mình trong thế giới riêng của mình và lên xe phóng đi.

Chiếc xe đầu tiên dừng trước công nhà họ trần là lúc cánh cửa tự động mở ra những chiếc xe cứ nối đuôi nhau mà di chuyển vào, những người hầu tấp nập chạy ra mở cửa xe, nhiều người trong nhà ngạc nhiên sao cậu chủ lại đưa nhiều người tới nhà vậy từ trước đến giờ cậu đưa chưa tới ba người, khi họ bước xuống xe ai cũng ngưỡng mộ khi họ là những trai tài gái sắc, họ lại càng tò mò hơn khi chiếc xe trong kia chưa có ai bước xuống, khi nghe tiếng mở cửa ai cũng nhìn chằm chằm vào chiếc xe đó rồi hóa đá, khác với khí chất của những người trước, hàn khí người con gái này tỏa ra khíên họ không lạnh cũng tự rét run, vẻ đẹp sắc sáo nhưng có phần ngây thơ, làn da trắng mịn bờ môi hồng thắm, đôi mắt trong vèo khíên ai cũng bị hút hồn đặc biệt với mái tóc đen tuyền, người con gái như trong tranh vậy,....lần trước nó bị đâm sắc mặt có phần yếu ớt nhưng họ không thể phủ nhận sắc đẹp của nó, bây giờ nó khỏe họ càng ngạc nhiên hơn,bỏ mặc những người hầu đang hóa đá tụi hắn sánh vai bước vào nhà.

Bước vào nhà tụi hắn thấy ông hắn đang ngồi trên sofa thưởng thức tách trà nóng và xem thời cái chán đã nhăn lại đânh dấu là người từng trải.

- cháu chào ông

Tụi hắn đồng thanh nói, ông gật đầu rồi mỉm cười bảo tụi hắn ngồi xuống, ai cũng có chỗ để yên vị chỉ con mình nó vẫn đứng đó nhìn thấy nó ông liền mỉm cười.

- cháu lại đây ngồi với ta

Ông đập tay sang ghế trống cạnh mình, nó gật đầu tới ngồi canhh ông hắn.

- ông dạo này khỏe chứ

Nó vừa ngồi xuống thì đã liền hỏi thăm ông của hắn,

- ông khỏe thế vết thương của cháu sao rồi

Ông vuốt tóc nó như đứa cháu gái bẻ bỏng khíên nó nhớ tới ông nội của nó nên chỉ đành gật đầu.

- phong àk sao bây giờ cháu mới tới chơi

Ông ngạc nhiên khi hôm nay thấy phong ở đây có nhiều lần ông hỏi sao phong không tới chơi nhưng hắn đều lảng tránh, nghe ông hỏi vậy phong chột dạ không biết trả lời sao trả lẽ lại bảo hắn với cậu không chơi với nhau nữa thì thật là trẻ con.

- cháu...cháu

Phong ngấm ngửng nói không lên lời đôi mắt của ông vẫn nhìn vào cậu đợi câu trả lời,

- ông còn nhớ cháu chứ

Đôi mắt ông chuyển sang cô gái ngồi cạnh hắn dáng người nhỏ nhắn đang mỉm cười với ông, cô gái này sao ông không nhớ chứ cô gái luôn lẽo đẽo theo sau cháu trai ông rồi bỏ đi không lí do nhưng ông cũng thương cô gái đó lắm.

- ông nhớ chứ thiên di càng lớn càng xinh gái nha

Ông giọng trầm lắng nói, mọi người ngồi bên cạnh đó chỉ lắng nghe họ nói chưa biết nói gì bây giờ ngồi im lắng nghe và nhìn là điều tốt nhất hiện tại.

- cảm ơn ông đã khen cháu

Cô nói xong liền xiết chặt lấy bàn tay hắn rồi đưa mắt lên nhìn nó đôi vẻ thách thức có lẽ thiên di đang muốn chiến với đối thủ của mình nhưng nó lại chưa xác định được tình cảm của mình thì cô muốn giành hắn hay không thì nó vẫn vậy, khi thấy hành động của thiên di nó chỉ nhếch mép, hắn thì vẫn thế cứ nhìn thái độ của nó thôi có lẽ hắn muốn nó cúi đầu để không nhìn thấy thiên di nắm tay hắn nhưng không nó ngẩng cao mặt lên nhìn hắn với thiên di nhếch mép khiến hắn không hiểu.

- chúng ta cùng ăn trưa nhá

Ông thấy khung cảnh trầm lắng bèn lên tiếng, những người còn lại gieo hò vùi vẻ vì được ăn rồi, họ vui vẻ đi vào phòng ăn.

Chưa bao giờ nó cảm thấy mình bị bỏ rơi như bây giờ họ đều nói chuyện vui vẻ những câu chuyện không đầu không đuôi còn nó vẫn ngồi im lặng thưởng thức bữa ăn nhàm chán....

Khu vườn hoa vẫn vậy không có gì thay đổi nó đi lạc vào vườn bao giờ không hay chỉ biết khi tỉnh ra thì mình đang đứng trước chiếc xích đu đặt mình ngồi xuống chiếc ghế đó, nó thả hồn theo gió hít thở bầu không khí trong lành, khung cảnh trong nhà ngột ngạt khíên bước chân của nó chỉ muốn đi đâu cho thoải mái nhưng không ngờ nó lại vô thức đi tới đây, hoa hứng dương nó thích nhất vẫn đang nở dộ khoe vẻ đẹp vốn dĩ của hoa mặt trời.

Từ xa có hai người nhìn thấy nó chỉ mỉm cười cô gái đang ở trong mắt mình lúc mày sao yếu đuối thế.

- cô ấy đã quay về cháu không biết mình nên làm gì

Hắn đứng cạnh ông vừa nói vừa nhìn về phía nó

- sao cháu hỏi ta

Ông ngạc nhiên nhìn hắn

- cháu nghĩ ông sẽ cho cháu viet nên làm gì

Hắn thở dài bất lực

- có bao giờ cháu nghe trái tim mách bảo chưa

Ông hắn chỉ lên ngực hắn nói giọng bí hiểm, hắn chỉ lắc đầu

- đừng để cô gái cháu yêu phải buồn vì họ sinh ra là để yêu

Ông vỗ vai hắn rồi cùng hắn đi dạo