Cả lớp quay sang nhìn tôi với ánh mắt " không thể nào tin được ", có người mồm còm trễ xuống tận đầu gối ấy chứ. Mấy đứa con gái thì không khí u ám thấy rõ, mặt người nào người nấy lộ vẻ tiếc nuối cực kì. Vài vạch đen chảy dài trên trán ( 0 _ 0'''' ), tôi nắm lấy vai của Thảo hỏi giọng run run:
- M... mày nói lại điều mày vừa nói đi....
- Ơ.... tao nói mày đã trúng vai Lọ Lem rồi, số 13 rõ ràng nè, là vai Lọ Lem á!! - Thảo gõ gõ bút vào cuốn sổ, giọng tỉnh bơ
Số 13 định mệnh!!!
Bởi ta nói ngay từ đầu đã thấy nghi nghi rồi, nhưng không ngờ linh cảm của mình lại đúng một cách... chết tiệt như vậy! Ôi bà tiên của tôi, niềm mơ ước của tôi, tất cả đã bay theo con số 13 đáng ghét kia rồi! Nghiến răng, tôi vò nát tờ giấy tội nghiệp mang số 13 oan nghiệt kia, thật là đắng lòng mà. Hic
- Ra cậu sẽ là Lọ Lem sao?
Mọi người sực " hồi tỉnh " khỏi sự bất động kia. Hắn khẽ nhếch môi cười, chậm rãi bước từng bước đến gần tôi, cả đám như nín thở trước từng bước chân của hắn. Nhẹ nhàng cúi người xuống, cậu ta chợt nâng bàn tay của tôi lên ngang môi mình rồi dùng đôi mắt quyến rũ chết người kia nhìn thẳng lên gương mặt ngỡ ngàng tột độ của tôi:
- Nếu vậy ta sẽ không làm nàng thất vọng đâu, Lọ Lem ạ!
- AAAAAAAAAA
Đám con gái như muốn bùng nổ bởi hành động được cho là quá sức quyến rũ kia. Tôi thì sốc đến cỡ vài giây sau thì mới hoàn hồn lại được. Cái quái gì thế này?? Hắn đang đùa với tôi đấy à? Nhưng người lạnh lùng như cậu ta thì đâu phải là kiểu thích đùa. Thế thì rốt cuộc là sao đây?? Vội rút tay lại, tôi đỏ mặt, nghiến răng nhả từng chữ:
- Cậu làm gì thế hả?? Người khác nhìn thấy rồi hiểu nhầm thì sao đây??
Hắn chỉ kéo nhẹ khóe môi lên một chút rồi thong thả đút tay vào túi quần bước ra cửa lớp, trước khi đi còn kịp nói vọng lại một câu làm tôi sôi máu:
- Cậu hãy chuẩn bị tinh thần đi!
Hể? Chuẩn bị tinh thần??? Sao tên này lại thích nói mấy câu vừa ám muội lại vừa gây khó hiểu như vậy chứ?? Vuốt mặt đau khổ, ngẫm lại " cái số " của bản thân mà tôi không khỏi thở dài. Mười ba ơi là mười ba, " mày " hại tao rồi!!!
- Nhất mày rồi nhá Nguyên, vai chính luôn, Lọ Lem luôn. Mười ba mà sao may dữ.
Huyền phấn khích nắm lấy vai tôi lắc điên cuồng. Hừ, may cái đầu mày ý, bạn của mày chuẩn bị sắp rơi vào miệng cọp tới nơi rồi mà mày còn mừng thế kia hả con kia?? Hít một hơi thật sâu để lấy sức rủa xả cho nó một trận vì " dám " không hiểu cho nỗi lòng đang rối như tơ vò của tôi:
- May cái gì mà may hả??? Mày làm như....
Câu nói của tôi chợt bị bỏ dỡ vì vô tình bắt gặp ánh mắt nhìn tôi khác lạ của Ánh My. Bị tôi phát hiện, My vội vàng quay mặt sang chỗ khác. Ánh mắt ấy.... tôi có cảm giác như nó ẩn một chút khó chịu và hờn giận bên trong. Nhưng cậu ấy đang trò chuyện rất vui vẻ với các bạn khác mà, nụ cười của Ánh My lúc nào cũng rạng rỡ và hồn nhiên, nó luôn mang lại sự thiện cảm cho người đối diện, kể cả tôi. My được lòng tất cả bạn bè trong lớp bởi sự vô tư và hiền hòa của mình, tôi đến là cảm mến cái sự vui tươi và tốt bụng của cậu ấy. Nhưng... ánh mắt hồi nãy...
Uầy, chắc do mình cả nghĩ quá thôi. Nguyên à, mày nhìn đi, ánh mắt của My lúc nào cũng hồn nhiên thế mà, sao lại có thể nhìn người khác với vẻ khó chịu được. Hừ, riết hồi cái việc làm Lọ Lem khiến tôi suy nghĩ quá mọi thứ lên rồi, đúng là xui xẻo hết mức!!
- Hể? Sao lại im lặng vậy con kia? Chửi tiếp đi chứ!! - Huyền vỗ nhẹ vào má tôi
- Chửi gì nữa? Tao... quên rồi!
- Xời, coi mày kìa, mày có biết bao nhiêu là đứa con gái trong lớp này mong ước trúng được vai của mày không hử? Sướng tới cỡ đó mà sao cái mặt mày cứ như là bị chuột cắn nát tiểu thuyết thế kia??
Nhớ lại vụ đó, tôi sôi máu bóp cổ nó:
- Im ngay! Tại ai mà cuốn tiểu thuyết đáng thương của tao ra nông nỗi đó hả???
- Ặc ặc, à ại ao, ao in ỗi, a o ao i ( là tại tao, tao xin lỗi, tha cho tao đi!!!! )
Hừ, nghĩ tới vụ đó mà tôi tiếc đứt ruột. Hồi tuần trước nó có qua nhà tôi chơi, đem qua một em chuột bạch trông trắng trẻo dễ thương phết ấy. Nhìn " ẻm " đáng yêu ngoan ngoãn thế nên bản thân tôi và con Huyền cũng chả ngần ngại gì đem " ẻm " lên phòng mà ngắm, đang vuốt ve bé chuột nhỏ thì tôi sực nhớ mình đang làm dở cái bánh ở dưới bếp nên nhẹ nhàng đặt em chuột lên giường rồi dặn kĩ con Huyền phải trông em nó cẩn thận để tôi xuống bếp. Đấy, chẳng biết nó trông coi em chuột kiểu gì mà để " ẻm " gặm nát hết cuốn tiểu thuyết tôi mới mua để giường, còn nó thì đang mải mê lướt facebook mới ghê chứ!! Khỏi nói nhìn thấy cảnh tượng ấy tôi sốc đến cỡ nào, liền nắm đầu " hai kẻ " đáng tội chết kia quăng ra đường, còn mình thì ngồi bất động trước cuốn tiểu thuyết bị cắn nham nhở vì... vẫn chưa hết sốc!! ( x _ ×"" )
- Hì hì, tha cho tao đi mà bạn hiền, tao cũng đã đền cuốn khác cho mày rồi còn gì - nó cười giả lả, như sực nhớ ra điều gì đó, nó vỗ trán kêu lên - A, quên mất! Hồi nãy trước khi vào lớp có người nhờ tao gửi mảnh giấy này cho mày nè, hình như là giấy hẹn thì phải
Tôi đón mảnh giấy từ tay nó mà đầu hiện lên một đống dấu chấm hỏi. Nếu tôi nhớ không nhầm thì ngoại trừ tất cả bạn bè ở trong lớp 11A1 ra thì tôi có còn quen ai ở trường Hồng Hà đâu. Không biết ai mà lại rảnh rỗi nhờ con Huyền gởi giấy này cho tôi nữa. Đúng là kì lạ
- Người nhờ mày đưa giấy cho tao là nam hay nữ? Ngoại hình như thế nào, có còn nói gì nữa không? - tôi tò mò tra khảo nó
- Là nữ đấy. Hình như là học sinh ở khối 10 thì phải, tao thấy viền áo có màu đỏ. Cô bé này xinh lắm, da trắng, môi đo đỏ màu xí muội, tóc tết hai bím trông dễ thương gì đâu á, mắt to đẹp lắm! Tao mà là con trai chắc mê mệt cô nhóc ấy mất!
Da trắng? Môi màu xí muội? Tóc tết hai bím? Mắt to? Nghe sao cứ thấy quen quen vậy kìa, mình đã từng gặp cô nhóc này ở đâu rồi hay sao ấy, khỗ nỗi lại chẳng nhớ được là ai. Mở tờ giấy ra, một dòng chữ nắn nót ập vào mắt
" hẹn chị ở vườn trường lúc tan học, tôi có việc cần nói. Còn nữa, mong chị đừng nói cho bất kì ai biết, như vậy sẽ không tốt cho chị chút nào đâu. Chào chị! "
Hở? Là ai đây? Sao lại muốn gặp tôi? Lại có việc cần nói nữa chứ, tôi có quen gì người này đâu mà " có chuyện cần nói " chứ? Mà tại sao lại không được để cho ai biết?? Đúng là kì quặc mà.
- Sao? Trong tờ giấy ghi gì mà mày dại mặt ra thế?
Huyền chồm người lên, tính ngó vào tờ giấy nhưng tôi đã nhanh tay úp mặt giấy vào người, lắc đầu lia lịa:
- Có gì đâu, chả là hôm trước tao có giúp " người này " một chuyện nên giờ " người này " viết giấy cảm ơn thôi mà!
Ặc, nói thì nói vậy chứ ông nội tôi còn chả biết mặt mũi " người này " như thế nào nữa cơ mà. Nhưng may mà con Huyền thuộc dạng dễ tin nên nó chẳng mảy may nghi ngờ gì cả. Phù, may thật đấy!
Suốt cả những buổi học còn lại hình như tôi hơi mất tập trung vì chuyện Lọ Lem và việc có cuộc hẹn lúc tan học này làm mình phân tâm. Hắn có lẽ nhận biết được sự lơ đãng của tôi nên hơi liếc mắt sang thăm dò. Bắt gặp ánh nhìn của hắn, tôi ngay lập tức cắn môi trợn mắt nhìn lại, ý bảo " nhìn gì mà nhìn, tôi chọc cho đui luôn bây giờ!! ". Cậu ta trông thấy phản ứng của tôi như vậy thì gật gù với vẻ hài lòng rồi tiếp tục nghe giảng. Tôi cũng tạm thời gạt những thắc mắc của mình ra khỏi đầu rồi cắm cúi ghi bài trên bảng vào vở. Hầy, lát gặp rồi biết chứ gì, tội tình chi mà phải hại não như vậy!
Cuối cùng thì cũng đến giờ về....
Tôi viện cớ cần phải đến thư viện kiếm một vài cuốn sách nên bảo Huyền về trước. Nó chẳng lạ gì với chuyện này nên gật đầu ngay tắp lự rồi còn dặn tôi đừng có say mê quá rồi chết mất xác trong thư viện để nó khỏi mất công đem bao tải tới lượm xác tôi về. Đấy, bạn bè tốt là thế đấy, suốt ngày trù ẻo nhau kiểu này chắc tổn thọ chết sớm thật luôn quá. Nhéo nó một cái đau bỏ đời vào hông, tôi bước vội xuống chỗ hẹn mà lòng không ngừng thắc mắc về người hẹn gặp mình. Chậc, đúng là nhức đầu mà.
Gió chiều thoảng nhẹ làm lay động những chiếc lá phượng đã già dưới sân nghe xào xạc thật yên bình. Nhẹ nhàng vén một vạt tóc bay lơ thơ trước mặt vì gió, tôi đảo mắt 180° hòng tìm người muốn gặp mình. Quái, " người đó " ở chỗ nào trong khu vườn rộng lớn thế này chứ?!
- Chị tới rồi sao?
Một giọng nói nhẹ nhàng cất lên. Tôi theo phản xạ xoay người về phía sau, trước mặt tôi quả là một hot girl, xinh đẹp đáng yêu vô cùng. Ngẩn ngơ mất vài giây, cô gái này... rõ ràng là tôi đã gặp ở đâu đó rồi... nhưng không tài nào nhớ ra được.
- Chị còn nhớ tôi chứ? Tôi chính là người đã bị chị đụng trúng trước cổng nhà anh Khôi đó
A, nhớ ra rồi! Thì ra là lần đó. Tại do quá vội vàng nên tôi đã chẳng để ý mấy về chuyện đã đụng trúng ai. Nhoẻn miệng cười một cái, tôi búng ngón tay:
- Chị nhớ ra rồi, lần đó là do chị vội quá, xin lỗi em nhé!
- Chẳng sao, dù gì tôi hẹn chị ra đây cũng không phải là để nhắc lại cái chuyện nhỏ nhặt đó! Tôi chỉ muốn hỏi chị: tại sao chị lại ở trong nhà anh Khôi? - cô nhóc trả lời, giọng chẳng mấy dễ chịu
Tôi hơi nhíu mày nhìn cô nhóc trước mặt. Việc tôi tới nhà hắn thì dĩ nhiên là có lí do, và lí do lại vô cùng đơn giản là để trả lại đồ hắn cho tôi mượn thôi. Nhưng cô nhóc này là ai? Một người quá xa lạ thì tại sao lại có thể hỏi tôi với giọng điệu như vậy. Và như thế thì tôi càng chẳng có nghĩa vụ gì phải trả lời một người xa lạ một câu hỏi mang đầy tính riêng tư như vậy cả!
- Em thông cảm cho, chị không thể trả lời câu hỏi cho một người mà đến cả tên chị cũng không biết - tôi đáp
- À - cô nhóc gật gù - tôi quên giới thiệu, tôi là Ngọc Ly, học dưới chị một lớp!
Ngọc Ly?
Cái tên này... tôi đã nghe ở đâu rồi nhỉ?
Tôi cố lục lọi lại cái trí nhớ của mình để tìm ra manh mối về hai chữ " Ngọc Ly ". Chợt, nhìn khung cảnh xung quanh, nhìn người trước mặt, nhìn cả chiếc ghế đá cạnh khóm hoa cúc trắng, mảnh kí ức về việc một cô bé tỏ tình với người mình thích và đã bị hắn dịu dàng từ chối hiện lên rõ mồn một. Không thể nào nhầm lẫn được! Ngọc Ly chính là cô gái đã tỏ tình với hắn hôm ấy. Hèn gì lúc đụng trúng Ly trước cổng nhà hắn tôi đã có cảm giác ngờ ngợ rồi. Thật không ngờ...
- Chị không phải ngẩn ngơ như thế! Chị có thể không biết tôi, nhưng tôi biết về chị rất rõ đấy, Hạnh Nguyên ạ!
- Sao em lại biết chị? - tôi tò mò hỏi lại
Ngọc Ly lờ đi câu hỏi của tôi, đưa đôi mắt to đẹp của mình săm soi tôi từ trên xuống dưới, từ dưới trở ngược lên trên. Song, cô bé cười khẩy đầy vẻ khinh thường:
- Chị tính dùng vẻ ngoài tầm thường này để quyến rũ anh Khôi của tôi sao? Thật nực cười!
Ái chà, người đẹp mà nói lời không đẹp tí nào cả. Từ bé đến giờ chẳng ai bình phẩm nhan sắc của tôi với vẻ khinh khỉnh thế này hết. Mà cô nhóc này mới vừa nói cái gì cơ? " Quyến rũ anh Khôi ? "
Hừ, cái tên Minh Khôi chết bầm đó!
Tôi mở to mắt vờ như mình vẫn chưa hiểu chuyện gì cả. Ly nhìn bộ dạng của tôi thì nhếch môi giễu cợt. Bàn tay nhỏ nhắn rút từ trong cặp ra một xấp hình, đưa đến trước mặt tôi ý bảo xem, đôi mắt hằn những tia hằn học chán ghét
OMG! CÁI GÌ ĐÂY????
Trong hình toàn là cảnh tôi và Khôi ở công viên giải trí dạo nọ: cảnh Khôi đưa nước cho tôi, cảnh tôi và hắn cùng chơi ném vòng, hắn lau vết kẹo trên miệng tôi, v.v... Tôi phải công nhận người chụp được những tấm hình này ắt hẳn phải có tay nghề rất cao. Dĩ nhiên, hình đẹp đến cỡ này cơ mà, cảnh nào ra cảnh đó, hình ảnh sắc nét từng góc chụp nhìn mà mát con mắt bên phải, lé con mắt bên trái luôn đó . Nhìn tôi ăn hình dã man ý, long lanh chuẩn từng centimet. Đấy, tôi có một nhan sắc nghiêng thùng đổ rác thế mà, còn chê bai gì nữa?!!
Sau khi nhìn ngắm thỏa thuê " vẻ đẹp " của mình chừng vài giây, tôi bèn ngước mắt lên dò hỏi:
- Em theo dõi chị?
- Chị là ai mà tôi phải làm việc đó? - Ly cất giọng cao vót - Tôi chỉ muốn nói với chị một câu: chị hãy tránh xa anh Khôi của tôi ra. Chị không phù hợp với anh ấy đâu
Tôi mở to mắt nhìn cô nhóc trước mặt, hẳn là cô nhóc này tưởng là tôi đang muốn mồi chài cái tên Minh Khôi chết bầm đó nên mới hẹn ra đây để chất vấn đây mà. Hầy, sao lại có thể hiểu lầm một chuyện chẳng - thể - nào - xảy - ra như vậy được nhỉ? Hắn thì có gì mà hay ho chứ? Nhưng mà kiểu cách nói chuyện của cô nhóc này thật khiến tôi chẳng có chút thiện cảm nào cả, giọng điệu này khác xa với lần Ly tỏ tình với hắn, giờ lại ở đây ra lệnh cho tôi, tưởng tôi sợ chắc?
- Cô bé à, em lấy tư cách gì để cấm cản chị và hắn, à không phải, chị và Khôi chứ? - tôi hỏi lại
- Với tư cách gì ư? Với tư cách là một người rất quan trọng với anh ấy - Ly vân vê lọn tóc, mỉm cười đầy tự tin - và sau này cũng có thể là bạn gái tương lai của ảnh
Ái chà chà, nhóc này mạnh miệng thật đấy. Nhưng đối với một người thông minh như tôi thì trả lời như vậy vẫn còn non kém lắm
- Tương lai sao? Ngày nào? Tháng mấy? Năm bao nhiêu?
- Chị...
Được nước thì chèo thuyền tới thôi, tôi mỉm cười nói tiếp với giọng điệu không thể nào ôn hòa hơn bây giờ
- Thứ nhất: em và Khôi không hề có mối quan hệ yêu đương gì với nhau, ít nhất là cho đến bây giờ. Cho nên nếu thật sự chị đang theo đuổi tên Khối ấy thì em chẳng có quyền gì ngăn cấm cả. Thứ hai: em đang thương thầm hay đơn phương cái tên đáng ghét đó thì đấy là vấn đề cá nhân của em, chị không muốn dính líu vào, bởi vì như vậy sẽ khiến chị suy nghĩ nhiều, mà suy nghĩ nhiều thì chị sẽ mau già, mà mau già thì nhan sắc của chị sẽ bị ảnh hưởng, ok?
Ly dại mặt ra, mắt mở to lộ rõ vẻ kinh ngạc. Tôi hắng giọng để nén sự buồn cười đang dâng tới miệng rồi chốt ý cuối:
- Và cuối cùng, cũng là điều quan trọng nhất: chị chẳng ưa gì Minh Khôi của em hết! Chị thề đó là tên đáng ghét nhất mà chị từng gặp trong suốt 17 năm đáp xuống trái đất này!
Nói rồi tôi tặng cho cô nhóc cái nháy mắt thật nhộn rồi rồi quẩy cặp bước đi, để lại Ngọc Ly ngơ ngẩn nhìn theo. Chợt, cô bé hét lớn, khiến cho bước chân tôi đột nhiên khựng lại:
- CHỊ HÃY ĐỢI ĐÓ, TÔI SẼ KHÔNG BAO GIỜ CHỊU THUA ĐÂUUU ! ! ! !
Lắc nhẹ đầu, tôi tiếp tục bước đi, một cảm giác thú vị lâng lâng trong lồng ngực.
Gần đó, có một người đã chứng kiến hết tất cả. Người đó nở nụ cười đầy quyến rũ rồi quay người bước đi...