Ngồi trên sô pha, hai khuôn mặt tuy là trẻ con nhưng lại hoàn toàn trái ngược nhau.
Một bên là cậu bé đẹp trai kia, khuôn mặt cau có như ông cụ non đang khoanh tay gầm gừ quay về hướng cửa.
Còn cô bé con kia? Đôi mắt cô bé rất ngây thơ, như cô không hề biết chuyện gì đang diễn ra, hai mắt chớp chớp nhìn các bậc phụ huynh.
Bạch Cẩu Thận nhìn đứa con gái yêu quý của mình, ông mỉm cười:
- Băng Tâm, con nói cho ba biết, ai đã làm cho khuôn mặt của anh "cụ non" này trở thành như thế?
Cậu bé nghe xong quay sang gầm gừ với ông:
- Cháu không phải ông cụ non! Cháu tên là Bách Tùng!
Bạch Băng Tâm nhìn cậu bè cười thật tươi:
- Anh ơi, mặt anh còn dính mực kìa! Ở má bên trai đó!
Cậu bé theo phản xạ liền đưa tay lên, sau đó nhìn cô bé bằng ánh mắt nghi ngờ, cầm lấy gương của mẹ lên xem.
Xem xong, khuôn mặt cậu bé hết trắng lại đỏ, sau đó là đen:
- Con nhỏ kia! Tao giết mày! - Cậu bé đứng dậy chuẩn bị lao tới cấu xé con bé, cũng may một bàn tay đã nhấc bổng người cậu lên:
- Bách Tùng ngoan nào, cô thương con lắm! Không muốn con bị thương! - Nguyễn Lâm Như ôm cậu bé vào lòng, bà lại liếc mắt nhìn Băng Tâm cảnh cáo, ý... "Mày thử đụng đến thằng nhỏ đi! Mẹ cắt trym mày!"
Cô bé nhìn bà, ngay cả cái nhìn tiếc hận cũng không có, cô bé chỉ cười, đôi mắt đen long lanh phát sáng.
Bạch Cẩu Thận cũng không vừa, ông nhấc bổng Băng Tâm lên cười cười:
- Băng Tâm, sau này nhớ đừng học tính xấu của mẹ con!
Cô bé gật đầu cười cười, lại nhìn cậu bé, không hiểu trong đầu cô đang nghĩ cái gì...
Cô bé hai mắt long lanh lóng lánh khi nghe đến việc gia đình cậu bé kia sẽ ở lại nhà mình ba tháng.
Và cũng trong thời gian này, bé không cần phải đi học, nhưng ở nhà sẽ có cậu kèm cặp cho.
Cô bé ngẩn người nhìn cậu một lúc, nghiêng nghiêng đầu, sau đó lại vỗ vỗ tay:
- Hay quá hay quá! Không phải đi học nữa rồi!
Sau câu nói của cô bé, ba mẹ cô nhìn cô như chưa từng được nhìn, chỉ tiếc là không thể cầm cái dẻ nhét vào miệng cô.
Hoàng Bách Tùng nhìn cô gầm gừ, lại nhìn ba mẹ mình:
- Con sẽ không bao giờ chỉ bài cho con nhỏ đáng ghét đó đâu!
Bạch Cẩu Thận nhăn mày:
- Này nhóc, con...
Nguyễn Lâm Như, bà chỉ có thể là cạn lời.
Người đàn ông ngồi im lặng trên ghế sôpha, cả buổi ngồi yên lặng giờ mới thốt ra câu thứ ba:
- Hoàng Bách Tùng, là con trai của ba! Con không được ngần ngại với cái xấu mà phải chiến đấu với nó đến khi con chinh phục được nó mới được!
Hoàng Bách Tùng đưa mắt nhìn người ba "yêu dấu". Sinh ra đã được ông huấn luyện từ nhỏ, cậu không tin mình không thể thắng được con bé đó!
Cuối cùng cậu quyết định... Chấp nhận lời giao chiến!
Cô bé cười tươi thật tươi, chiếc răng sữa hở ra nhìn thật ngộ nghĩnh, cô bé đưa tay vuốt vuốt tóc, lại nhìn chằm chằm cậu bé.
"Quân tử báo thù mười năm chưa muộn!" Cậu bé nghĩ thầm, liền ngay lập tức nhìn cô bé ánh mắt như chảo nóng đun sôi.
- Tội nghiệp thằng bé... - Mẹ của cậu bé sụt sùi khiến chồng bà và con bà ngạc nhiên.
Nguyễn Lâm Như nhếch miệng cười...
Hoàng Bách Tùng, con gái bác, tất cả xin giao phó cho con!
Chuỗi ngày đằng hắng đầy bi kịch của những thầy cô giáo trước kia xem ra nên chấm dứt một thời gian...
Các thầy cô cũng nên nghĩ phép chứ?
Bạch Cẩu Thận chắp tay cầu nguyện cho gia đình nhà này, mong sẽ tai qua nạn khỏi!
"Chúa sẽ phù hộ cho con!" Mẹ thằng bé khấn khấn, sau đó nhìn cô bé, tay bất chợt nổi da gà.