Cuối cùng, những ngày còn sót lại của mùa hạ lặng lẽ trôi qua, không một ai có thể hình dung được một cô nhóc tính khí ngang ngạnh thế kia cho dù ở cái tuổi thiếu nữ mới lớn kia vẫn không thay đổi chút nào.
Bạch Băng Tâm cắt ngắn tóc đến mang cổ sau đó ốp vào, thêm nữa là cô lại nhuộm mái tóc đen thành màu nâu đen.
Nhìn cô đã nữ tính, bây giờ cắt tóc ngắn đi, càng nhìn càng không giống con gái chút nào!
Bàn tay cô đưa tay lên thử chạm vào làn tóc bồng bềnh đó, thích thú cười híp mắt.
- Đại ca, anh xem, trông thật phong cách mà! - Cô xoay mình trước người con trai đang ngồi nhìn cô chăm chú, người này hình như không để ý đến những lời cô nói.
Nguyễn Văn Lâm thẩn thơ lúc lâu.
Cô nhóc này từ năm năm tuổi đã quyết tâm để tóc nhưng không dài quá, vì thế nếu nó đến ngang lưng cô sẽ cắt bớt đi nhưng tuyệt đối không ngang đến vai.
Mái tóc này, lại liên tưởng đến cô bé bốn tuổi vui tươi hồn nhiên năm đó.
Giờ vẫn là cô bé ngày đó những cảm giác thật khác lạ.
Thấy Nguyễn Văn Lâm ngồi thất thần, Bạch Băng Tâm lay lay người, sau đó là lừ lưỡi trêu:
- Đại ca, anh có cần pải biểu hiện thái quá như vậy không?
Anh dường như đã nghe được câu nói của cô, hàng mày nhăn lại một chút,
sau đó lại dãn ra nhanh chóng, anh nói trong biếng nhác:
- Cũng được.
Sau đó là đứng lên, dáng người cao kia đứng dậy đi ra ngoài, cô với thúc theo nhưng lại quên chưa trả tiền cho chị cắt tóc nên mau chóng trả, thế là cô phải chạy bán sống bán chết mới đuổi kịp con người kia.
Dáng người cậu ta thẳng tắp, hơn nữa lại cao lớn, đã vậy một tay còn bỏ vào túi quần, sau đó vừa đi vừa huýt sáo, không để ý đến bất kì một ánh mắt nào của những người đi đường.
Cho cậu ta là hoàn hảo đi!
Bạch Băng Tâm tủi thân đi phía sau, thỉnh thoảng lại đảo mắt nhìn những người đi bên đường, vẫn là dùng ánh mắt đầy sùng bái nhìn anh.
Cô đâu có biết được...
Nguyễn Văn Lâm là một người có sức hút đến cỡ nào?
Cho dù là ngu lâu ngày cô cũng không thể nào không nhận ra những thay đổi ngày một lớn của anh.
Không ngờ lại như vậy, quen biết từ đó đến giờ, thế mà không phát hiện ra, thật là ngốc mà!
Bạch Băng Tâm cố gắng sóng đôi ngang hàng cùng Nguyễn Văn Lâm nhưng vì bước sải của anh quá lớn, đến độ cô cũng không biết làm cách nào để có thể đi theo kịp.
Mặt cô nóng hừng hực, cô đi dưới những hàng cây lớn tỏa bóng mát, những hạt nắng nhẹ nhàng chiếu lên mái tóc màu nâu đen làm chúng như tỏa những sợi lóng lánh, đôi mắt đen long lanh như làn sương sớm hết mở to ra lại thu về, làn da trắng hồng như bắt được nắng càng khiến thân hình cô mềm mại hơn.
Đột nhiên Nguyễn Văn Lâm đứng lại, Bạch Băng Tâm ngẩng đầu nhìn anh, hai mắt sáng lên, cô chạy lại cạnh anh hỏi:
- Đại ca, có chuyện gì sao?
Sắc mặt Nguyễn Văn Lâm khá khác thường, anh đứng quay lại nhìn cô ngẩn ngơ.
Từ đầu đến cuối đều là nhìn mái tóc mới kia.
Anh quay người tiện thể đặt chiếc mũ lưỡi trai đen xuống tóc cô, khá dịu dàng lại mang chút kiêu căng:
- Mới nhuộm đừng đi nắng nhiều!
Bạch Băng Tâm chu mỏ lên, đội ngược mũ ra sáu nhảy chân sáo ngang hàng với Nguyễn Văn Lâm, lần này anh hình như đi chậm lại chờ cô, thỉnh thoảng lại mỉm cười mà nói một câu:
- Mày điên à?
Và cứ mỗi lần như vậy, Bạch Băng Tâm lại cười, cô không hề giận dỗi, thật thì ngoài mặt đại ca là như vậy nhưng bên trong rất tốt bụng, lúc nào cũng quan tâm cô, lại chu đáo nữa.
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng bị đứa nào bắt nạt! Tất cả đều là nhờ Nguyễn Văn Lâm bảo vệ cô!
Con đường rải đầy lá vàng, thỉnh thoảng có những cơn gió mang hương thu thổi đến, thỉnh thoảng sẽ là những âm điệu du dương của những chú ve báo hiệu kết thúc mùa hè để đón chào một năm học mới.
Có lẽ thời gian sẽ không trôi lâu như vậy...
Một chàng trai cầm ba lô đặt lên một chiếc bàn đã được lau sạch, nhìn mọi
thứ xung quanh, anh có chút không thoải mái.
Phòng này khá nhỏ, trong góc phòng đựng chiếc giường đơn làm bằng gỗ, cạnh giường đặt một cái bàn nhỏ, anh liếc nhìn xung quanh, tìm mãi cũng không ra tủ đựng đồ rốt cuộc đặt ở đâu.
Sống trong nhà cao cửa rộng từ nhỏ, lại được ba mẹ quan tâm yêu thương, đây lại là lần đầu tiên anh sống ở một nơi như thế này, lại là ở một mình, điều này khiến anh không thể thích ứng ngay được.
Không phải anh không thể ở nơi nào tốt hơn, mà anh muốn mình ngay từ lúc này sẽ chinh phục được người con gái đó, anh muốn bắt đầu lại từ đầu, anh rất muốn được nhìn thấy một lần nữa nụ cười nở trên môi đấy sẽ nhìn về phía anh.
Cô gái nhỏ này... Bây giờ đang làm gì?
Khóe môi tự động nâng lên, khuôn mặt đẹp trai tỏa nắng rực rỡ chiếu sáng cả một khu góc tối của căn phòng.
Bây giờ, anh cần phải thích nghi trong thời gian tối đa, nếu không, có người sẽ phát hiện ra mất!
Thay một bộ đồ thoải mái, anh bắt đầu công việc dọn dẹp phòng, sẽ khá là khó khăn đây khi những cô gái vẫn còn đứng bên dưới kia dòm vào nhìn anh.
Trước ngày đi nhận lớp...
Buổi tối hôm đó, nhà Bạch Băng Tâm nếu rất nhiều món ngon, vì thế cô mời
Nguyễn Văn Lâm cùng đến ăn cùng.
Nhìn dáng lưng cao cao trong phòng bếp sử dụng một cách thuần thục, từ cách làm cho đến cách nấu, mẹ cô cũng chỉ đứng nhìn mà không cần bất cứ sự nhắc nhở nào dành cho anh.
Người này, nếu ai lấy được thì thật có phúc!
Bạch Cẩu Thận cùng cô ngồi ngoài bàn cùng hướng mắt vào bếp, trên tay ba cầm tờ áo giải trí xem đi xem lại, thỉnh thoảng lại nhìn vào bếp.
Chỉ nửa tiếng sau, mùi thơm thức ăn đã thoang thoảng nơi cánh mũi, Bạch Băng Tâm chép miệng nhìn Bạch Cẩu Thận:
- Ba, ba nghĩ xem, tại sao cậu ấy lại vào bếp như vậy mà ba lại?
Nhắc đến nỗi buồn kia, Bạch Cẩu Thận đau lòng đến nỗi nhăn mặt, ông lắc lắc đầu:
- Cậu Lâm kia thật không bình thường, chắc chắn là không bình thường.
Cậu từ nhỏ đã biết nấu ăn, hơn nữa lại rất thành thục, sống một mình mà không có sự chăm sóc của ba mẹ nhưng cũng may ít nhiều là ở dì.
Bạch Cẩu Thận trong một lần chở Bạch Băng Tâm đi trẻ vào nhiều năm trước đã thấy cậu bé này đi theo sau Băng Tâm, hình như là để bảo vệ cho con bé, từ đó ông có thiện cảm với cậu ta, thường xuyên nói với cô mời anh đến chơi.
Bạch Cẩu Thận tự hỏi, liệu sau này cậu nhóc này có tính thi vào đầu bếp
không? Nếu có chắc chắn sẽ đạt giải cao!'
Ông còn đang suy nghĩ thì trên bàn đã bày rất nhiều món ngon, Bạch Băng Tâm kéo ghế cho mẹ mình rồi kéo ghế cho anh, cô mỉm cười:
- Cả nhà ăn cơm ngon!
Sau đó không khách khí ăn lấy ăn để, Nguyễn Văn Lâm nhìn cô mỉm cười, trong đôi mắt kia rõ ràng là chứa sự quan tâm đặc biệt và có một sự dịu dàng nào đó thật khó tả.
Ánh mắt đó không thể nào lọt qua đôi mắt của cặp vợ chồng kia, cả hai đều mang nét mặt trầm tư.