Bạch Băng Tâm nhăn mặt, cô nhóc này không thể ngờ đến điều này.
Trong lúc cùng bọn trẻ chạy đi trộm xoài, Bạch Băng Tâm cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng chả biết là cái gì cả.
Đến lúc bọn trẻ thi nhau trèo lên cây hái xoài, lại đề cao cảnh giác, hướng mắt về ngôi biệt thự to chềnh ềnh phía trước.
Bọn nhóc này tuy là người nhanh nhẹn nhưng đầu óc lại hơi có vấn đề, không nhận thức được toàn bộ những gì đang diễn ra xung quanh.
Bạch Băng Tâm cũng hạn hán lời, không biết phải giải thích sao.
Hoàng Bách Tùng liếc nhìn vẻ mặt như có như không của cô, đột nhiên lại phát giác thấy ánh mắt của cô có chút bất thường, cậu ngẩng đầu nhìn theo tầm mắt đó.
Phía trước là ngôi biệt thự to rộng, phía sau là một căn nhà khá nhỏ, cũng không đến mức tồi tàn.
Bạch Băng Tâm hồi tưởng trong giây lát.
- Này. Đây không phải là cây xoài nhà em à?
Giọng của Hoàng Bách Tùng không phải to, cũng không phải là nhỏ, chỉ là âm lượng đủ nghe, khiến tất cả những đứa trẻ đang hái xoài trên cây quay đầu lặng người nhìn.
Sau gáy Bạch Băng Tâm truyền đến cảm giác lạnh buốt.
Được rồi, cô bé này ngay bây giờ không thể nói gì được nữa.
Cậu nhóc có khuôn mặt gầy gò, đôi mắt trong veo như sương nhìn cô không giấu nổi bất ngờ:
- Băng Tâm, cây xoài này... Là của nhà cậu?
Bạch Băng Tâm lặng thinh, cô cắn môi nhìn Hoàng Bách Tùng đang đực mặt ở đó.
Cái tên này, thật đúng là...
Mồm với chả mép!
Cô lườm cậu nhóc một cái rồi quay sang mỉm cười với đám nhóc đang còn vắt mình trên cây đang còn mặt thộn:
- Mấy đứa đừng để ý, cứ san bằng hết cho mình!
Chỉ cần có thế, bọn trẻ cười khúc khích, vẫn không dám to tiếng, hai từ trên cây xuống bao nhiêu là xoài.
Một cậu nhóc đứng ở đó không có việc gì làm thì giơ tay phát biểu:
- Để tao về lấy muối dằm thêm mấy quả ớt cay vào ăn!
Bọn nhỏ đồng thanh gật đầu, nhìn những qua xoài trong tay mình đang cầm, thèm đến nỗi chảy nước miếng.
Hái xong, bọn nhỏ rủ nhau ra ngoài ruộng, ngồi trên một bãi đất, hái lá sen trải trên thảm cỏ rồi ngồi xuống, quây quần lại.
- Nhanh, ăn nhanh lên không có người đến hốt hết đấy! - Một đứa nhỏ ngây ngô nói, thường thường, cậu bé này toàn bị mọi người trấn lột đồ ăn nên đâm ra tính cũng... Tham ăn xíu.
Bạch Băng Tâm cười toe toét, tính rất thoáng tuyên bố:
- Cứ ăn thoải mái, ăn rồi lại vào hái tiếp!
Bọn trẻ nghe vậy sướng điên người, đổ muối ra một cái chén nhựa, ớt dằm đỏ cả muối nhìn mà đã thèm.
Cả bọn mỗi đứa một quả, cứ cầm lên chấm vào chén muối cay, cảm giác chua chua mà cay cay dâng đến tận lỗ mũi, mặt cả bọn đỏ lên.
- Cái thằng mặt ngựa này, mày làm cái khỉ gì mà bỏ nhiều ớt thế hả? - Thằng nhóc đại ca ăn một hồi miệng cay xè, tức quá không làm gì được bèn cóc đầu thằng nhóc lấy muối, mặt cậu ta cũng đỏ lên không khác thằng đại ca là bao.
Cậu nhóc đó ngây thơ trả lời:
- Em thấy quả nào trên cây thì hái hết, xong đem cả dằm vào muối, tại em sợ phí.
Tên đại ca kia đần mặt, cốc vào đầu cậu ta một cái:
- Phí cái đầu mày, cay chết tao rồi!
Bạch Băng Tâm cay đến mức xé lưỡi, nhưng là người thích ăn cay, cô nhóc này vẫn chịu đựng được.
Ngược lại, Hoàng Bách Tùng là người thê thảm nhất!
Nhìn mặt cậu nhóc kìa, đỏ y hệt trái cà chua, khuôn mặt dễ thương đó nhăn nhúm lại trông mà thấy tội, cô nhóc cười cười cúi đầu xuống thăm hỏi:
- Anh Tùng, anh sao không đó?
Hoàng Bách Tùng quay người đi, cậu nhất định không thể để cô bé này thấy bộ dạng thảm hại của mình được, anh lắc đầu:
- Không. Anh không sao. Chỉ là muối hơi cay thôi!
Xạo xạo xạo! Nhìn cái mặt kia mà xem! Muốn khóc luôn rồi kìa!
- Anh có thật là không sao không? - Cô bé làm ra vẻ quan tâm.
Cậu kiên quyết gật đầu.
Bạch Băng Tâm mỉm cười:
- Anh có ăn được cay không?
Hoàng Bách Tùng một đời vì sĩ diện, đương nhiên không dám nhận mình không biết ăn cay, anh gật đầu:
- Đương nhiên là biết!
Cô nhóc cười cười, nhìn cậu nhóc, bàn tay nhỏ nhắn cầm quả xoài mà cậu đang ăn dở, chấm một cái thật mạnh vào chỗ ớt trong muối, ớt dính trên quả xoài, cô bé đưa cho cậu:
- Anh ăn thử đi! Ngon lắm đó!
Mấy cậu nhóc kinh ngạc nhìn Hoàng Bách Tùng, khuôn mặt tràn đầy vẻ ngạc nhiên:
- Ăn được ớt hả?
Khuôn mặt cậu nhóc lập tức xám xịt.
Mẹ! Đen thế!