Để chào đón gia đình nhà họ Hoàng, Nguyễn Lâm Như đích thân xuống bếp, cũng xem như đó là một cái phúc đi!
Hoàng Bách Tùng cũng có mặt trong bếp, thay vì nhặt rau cùng với Bạch Băng Tâm phụ mọi người thì cậu nhóc này lại điềm nhiên ngồi trên bàn nhìn cô nhóc, khuôn mặt đầy vẻ đắc ý.
- Tùng, con phụ em nhặt rau đi! - Bà mẹ cậu nhóc nhăn mặt khi thấy con trai mình biếng nhác, ở nhà thì không sao, chứ đã đến đây rồi ít ra cậu cũng phải "nhập gia tùy tục" chứ.
Đằng này, cậu nhóc thản nhiên ngồi im một chỗ, khiến cô nhóc nhìn thấy cũng phải bíu môi chê bai.
- Này anh, anh có biết bao nhiêu người trên thế giới vì không làm việc mà bị bệnh phì dẫn đến ung thư mà chết không? - Câu nói này, hoàn toàn là suy nghĩ ngây thơ trong sáng của cô nhóc bốn tuổi.
Hoàng Bách Tùng nhếch mép.
Cô tưởng cậu sợ à?
Không có đâu nhé!
Cô nhóc này... Chỉ giỏi nói xạo!
Kết quả, Hoàng Bách Tùng vẫn ngồi lì trên ghế, ngay cả đụng tay cậu ta cũng nhăn mặt.
Bạch Băng Tâm vừa phá nát rau, lại lườm thằng nhỏ kia, trong đầu đang suy tính không biết phải xử lí cậu nhỏ như thế nào.
Ăn xong bữa cơm hoành tráng, hai bà nội trợ dọn dẹp bát đũa, Bạch Băng Tâm thực thi nhiệm vụ của một cô bé ngoan, đem những thứ lặt vặt vào nhà.
Xong đầu vào đấy, cô nhóc đi ra ngoài cổng biệt thự, đôi mắt lén nhìn ra phía sau.
Đúng là cậu nhóc kia đang đi theo mình!
Mỉm cười một cách lãng xẹt, cô đứng trước cổng biệt thự, đưa mắt nhìn xa xa.
Xung quanh đây cũng chỉ có vài căn hộ nhỏ lác đác người, có mấy cậu nhóc mà Bạch Băng Tâm đã quen từ lâu đang vui đùa ngoài đường.
Bạch Băng Tâm ngoắc tay lại, mấy cậu nhóc kia ban đầu không để ý nhưng có một cậu bé nhìn thấy liền ra hiệu cho cả bọn đến gần.
Hoàng Bách Tùng đứng một bên nhưng vẫn dõi mắt nhìn, đôi mắt cậu nhóc ánh lên tia khó hiểu.
Cô nhóc nói nhỏ với đám bạn, chơi đùa thỏa thích ngay gần chỗ cậu bé, cùng nhau chơi rất nhiều trò: bịt mắt bắt dê, sô cô la,...
Nhìn khuôn mặt ai cũng tràn đầy nụ cười rạng rỡ, khác hẳn với cậu nhóc lúc này.
Hoàng Bách Tùng từ khi sinh ra đã sống ở Mĩ, lại ít khi ra ngoài vì ba mẹ cậu rất bận bịu, cậu không có thời gian chơi với bạn bè, cũng ít khi giao tiếp, cho dù có cũng chỉ là những cuộc trò chuyện rôm rả.
Nhưng vừa mới đây, những cô nhóc cậu nhóc này hoàn toàn hòa mình vào cuộc chơi, không để ý đến bất kì điều gì xung quanh, càng không phải là một cuộc trò chuyện.
Bạch Băng Tâm tuy chơi đùa, nhưng thỉnh thoảng vẫn dõi mắt nhìn cậu nhóc.
Biết trước là khuôn mặt cậu nhóc sẽ như vậy nhưng cô vẫn không thể phủ nhận... Cô rất muốn bảo vệ cậu ta.
Cho dù cậu ta có xấu xa đến mức nào thì lúc này cô thấy trong đôi mắt đó ẩn chứa sự cô đơn tột cùng.
Sự cô đơn đó, chỉ với đứa trẻ như cô, chưa chắc đã hiểu hết được.
Hoàng Bách Tùng chuẩn bị quay người, cũng là lúc Bạch Băng Tâm đột nhiên lên tiếng:
- Anh Tùng!
Cậu nhóc nghe thấy có tiếng gọi mình, lại là giọng nói lanh lảnh đó thì quay đầu lại, cậu hơi nghiêng đầu.
Bạch Băng Tâm nhìn cậu bằng đôi mắt tròn xoe, bàn tay cô nhóc đan đan lại, cô lại cúi đầu xuống:
- Anh... Có thể chơi với bọn em!
Cô nhóc này... Tự dưng thay đổi sắc mặt!
Biểu cảm cũng hoàn toàn thay đổi khiến cậu nhóc không kịp thích ứng, chưa kịp phản ứng đã bị tụi nhóc kia lôi lại chơi.
Được một lúc, anh lại hòa đồng cùng nhóm bạn, nhìn cô bé bằng nụ cười rạng rỡ.
Hoàng Bách Tùng đâu biết, là Bạch Băng Tâm làm bộ?
Thay vì chơi cùng bọn họ, Bạch Băng Tâm lại đứng từ xa quan sát, được một lúc, đáy mắt cô bé lóe lên ý cười.
"Anh không biết... Em là chuyên gia bốc phét à?"
p/s: Ri thật sự xin lỗi nếu để các bạn thất vọng >.<