Cô Nàng Bốc Phét Và Hoàng Tử Mìn

Chương 11: Lão đầu sỏ




Ngày hôm sau Bạch Băng Tâm đi học là một ngày khiến tất cả những cậu bé trong lớp đều nơm nớp lo sợ, chỉ vì khi cô đến, đại ca của bọn chúng nhất định sẽ lôi chúng ra làm trò tiêu khiển để cô bé chú ý đến.

Trước đây đều là như vậy, nếu đại ca bọn chúng thích ai đều sẽ áp dụng biện pháp như vậy, chỉ sau hai ba ngày hết hứng thú với cô bé đó, đại ca bọn chúng sẽ mở lòng từ bi cho chúng.

Ngày hôm qua đại ca đã tuyên bố, Bạch Băng Tâm sau này sẽ chính là đại tẩu của bọn chúng!

Bọn chúng thầm khấn trời hôm nay mình sẽ an toàn trở về nhà, nhưng dám chắc là điều đó không thể xảy ra.

- Hôm nay đại ca mà tha cho chúng ta, tao sẽ bò bằng hai chân sau! - Thằng nhóc lùng nhất trong đàn mạnh dạn nói ý kiến, còn có cả hậu quả khi nói dóc nữa chứ!

Đi bằng hai chân sau... Những đứa còn lại ban đầu không để ý câu nói của thằng nhóc, đến khi ngẫm lại, con mẹ nó! Mày đang lừa tộc à?

Một thằng cốc mạnh tay vào đầu thằng nhóc, mặt nhăn lại:

- Mày đừng lừa tộc!

Thằng nhỏ bị đánh cho sưng đầu, khổ sở xoa xoa cái đầu mình, chu mỏ lên cãi:

- Tụi mày chả phải là tộc kinh à?

Nó nói có lí! Fuck! Thằng nhỏ này, mày được lắm, dám lừa tộc!

- Đại ca đến rồi tụi bay, còn ngồi đó mà lảm nhảm! - Một đứa hướng mặt về hướng nhà trẻ quay lại nói với mấy đứa còn lại.

Cả đám lập tức im phăng phắc, hướng cửa nhà trẻ nhìn tới, một bóng người nhỏ nhắn, hai bên tay đút túi quần, trên người mang một chiếc cặp đen, khuôn mặt cậu nhóc này, không dễ thương, nhưng trong khuôn mặt đó lại ẩn chứa điều kí bì khó nhìn, phải nói là rất cuốn hút.

Khi tiến gần đến đám nhóc đó, cậu nhóc mới nhìn từng đứa, một tia ngạc nhiên xuất hiện:

- Đứng đây nhìn tao làm gì?

"Thằng này, hôm nay mày bị tửng à?" Một thằng kinh hoàng nhìn cậu nhóc, cảm thán hôm nay tại sao trời không đổ mưa.

Chỉ tiếc, bầu trời hôm nay rất dịu, không có gợn mây nào xuất hiện thì lấy đâu ra mưa?

- Mày đừng đánh bọn tao nữa, tao chịu đó! - Thằng nhóc gầy gầy kia cằn nhằn, thật sự không muốn diễn kịch một chút nào.

Nguyễn Văn Lâm cười cười, mắt long lanh nhìn bọn nó:

- Việc gì tao phải đánh bọn mày?

"Thế éo phải mày thích con nhỏ kia à?" Một thằng đang cầm dày lia bụng thằng nhỏ, mỗi tội thằng nhỏ không biết.

Nếu thế thì càng hên, mấy cậu nhóc mặt thớt quay đi bước đi hiên ngang, không thèm nói chuyện với thằng nhỏ nữa.

Hôm nay nó hiền quá rồi, tốt nhất là để nó trấn tĩnh bản thân đã!

Vèo vèo!!!

Bạch Băng Tâm từ ngoài bờ rào trèo cổng, vì cổng dạy trẻ thấp, chừng một mét nên cô bé đứng trên tảng đá, chân thò xuống, sau đó nhảy xuống đất một cú ngoạn mục, sau đó phẩy phẩy tay cười gian.

Cả đám nhóc trừ Nguyễn Văn Lâm nhất thời đều cứng miệng đến nỗi ruồi có thể bay vào họng.

- Có gì hay vậy mấy bạn? - Cô bé ngây thơ nhìn.

Fuck! Con nhỏ này thâm hiểm thật! Mới ngày trước ngày sau đã khác hẳn rồi!