Cô Nàng Bốc Phét Và Hoàng Tử Mìn

Chương 10: Cậu nhóc kì lạ




Lúc Nguyễn Tâm Như trở lại đón con tầm chiều tối, đang còn định mỉm cười nhìn cô giáo nhưng sao trông sắc mặt cô giáo trẻ không được tốt?

Không phải chứ? Mới sáng nay, bà còn thấy cô giáo cười cười rất niềm nở, sao bây giờ lại thế này?

Bà mẹ cố tìm kiếm lí do, chẳng hiểu sao lại nhìn cô bé đang đứng cạnh nắm lấy tay mình:

- Bạch Băng Tâm, con lại làm gì cô đúng không?

Bạch Băng Tâm nín thin, đôi mắt còn hơn cả nai con nhìn bà mẹ trẻ, chỉ tiếc là không thể giãi bày nỗi lòng.

Cô giáo nghe vậy lập tức lắc đầu, lại cười cười với bà:

- Không có không có. Con bé thật sự rất ngoan!

Cô giáo trẻ cảm thấy lời mình nói như vậy thật sự có lí, hơn nữa, không phải là con bé rất ngoan sao?

Trong lúc đám trẻ ầm ĩ kia giở trò báo hại cô mệt lừ thì cô bé dễ thương này ngồi yên một chỗ không dám nhúc nhích.

Hơn nữa, về chuyện con bé nói mắt ca-ra của cô lem đi, thì cũng là nó trẻ con, hơn nữa lại nói ra những lời thật lòng, lại càng khiến cô giáo trẻ đánh giá Bạch Băng Tâm bằng một cách khác.

Những cậu nhóc mang cặp sách nhỏ xíu chạy qua, nhìn vào một người phụ nữ mặc một bộ đồ thể dục, hơn nữa lại đi xe thể thao, xem ra, cô bé dễ thương này cũng không phải loại gia đình giàu có gì.

- Đúng rồi đó cô, bạn ấy ngồi im thin thít à!

Cậu nhóc được cô nhờ giúp đỡ đi ngang qua, liếc cô bé một cái sau đó lại bước đi, cậu nhóc này thực chất là không có ai đến đón.

Bạch Băng Tâm nhìn theo cậu bé, tính cách của cậu ta thật sự là rất kì cục! Cô cũng không thể nghĩ ra rốt cuộc cậu ta đang nghĩ cái gì.

Khi về đến nhà, bước vào cửa, Bạch Băng Tâm đã nghe thấy giọng nói vô cùng sến phát ra từ trong nhà:

- Con gái yêu của ba, con về rồi à! - Bạch Cẩu Thận chạy đến nhấc bổng cả người con bé lên, cười cười xoa đầu.

Bạch Băng Tâm nhàm chán, cười cười lấy lệ, đột nhiên, hai con mắt long lanh:

- Ba ơi, cô giáo dạy trẻ của bọn con rất đẹp! Còn đẹp hơn cả mẹ nữa!

Cô bé lại đưa mắt nhìn Nguyễn Lâm Như, chỉ thấy đôi mắt bà đang có lửa, bà cũng gần như biết ý của con bé, cũng phối hợp:

- Quả nhiên là rất đẹp!

Nguyễn Lâm Như trước nay không hề quan trọng hóa vấn đề sắc đẹp vì vốn dĩ rất ít người có được nhan sắc hiếm có của bà, một khi bà đã để mắt đến ai, chắc chắn người đó không bình thường!

Mắt Bạch Cẩu Thận quả nhiên sáng lên, ông đặt con gái xuống đất, véo má yêu:

- Đối với ba, mẹ con là đẹp nhất!

Nguyễn Lâm Như cười hài lòng, chuẩn bị tặng cho ông một nụ hôn nhưng liền bị ông đá phăng bằng một câu nói:

- Để ngày mai ba chở con đi học!

Lí do đã quá rõ ràng rồi còn gì?

Thay vì nụ hôn, Nguyễn Lâm Như cầm tai Bạch Cẩu Thận kéo lên, ông la oai oái như heo bị chọc tiết.

- Bà xã... Bà xã... Tha cho anh... Tha cho anh... - Mặt ông méo xệch nhìn con gái cầu cứu.

Trái lại, Bạch Băng Tâm lại không hề biểu lộ cảm xúc nào, cô bé chỉ nhìn ông, ngón tay cái giơ lên sau đó vác cặp đi lên phòng.

Từ đây, cuộc đời của Bạch Cẩu Thận đi vào bế tắc...

Bạch Băng Tâm cả đêm trằn trọc suy nghĩ, trong trí não non thơ của một cô bé bốn tuổi, cô chỉ muốn ngày mai mau đến lớp để xem cậu nhóc kia rốt cuộc là người thế nào.

Chỉ nghĩ thế thôi, cô bé đã đủ mất ngủ cả đêm, nhưng hai mắt lại nhắm cho tới sáng.

P/s: Tác giả có thể sẽ ngưng đăng chap trong một thời gian khá dài vì mắc ôn thi, mong các bạn thông cảm ạ.