*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngọn lửa ấm áp được nhóm lên lần nữa, lúc này Lý Quân Nguyện mới phát hiện tâm trạng bản thân vừa nghẹn trong lòng hình như tan đi một ít.
Viên Tư Ý có phần mơ mơ màng màng đi ra khỏi lều, thời tiết rất lạnh, cô chờ Lý Quân Nguyện đến khi có chút buồn ngủ. Nhưng nghĩ vừa rồi cảm xúc Lý Quân Nguyện dao động kịch liệt cô vẫn ngoan ngoãn đứng ở lều lấy điện thoại ghi chép lại cảm nhận hôm nay vào, trở về làm tham khảo cho kịch bản.
Lần này bị gọi ra, cô có hơi sợ gió lạnh bên ngoài rúc vào trong áo lông của bản thân, chạy chậm đến trước lửa trại Lý Quân Nguyện vừa nhóm lại mới cẩn thận thò cổ ra, "Chị khá hơn chút nào chưa?"
"Ừm." Lý Quân Nguyện đã chuẩn bị sẽ bị hỏi và giải thích, hai người vốn vui vui vẻ vẻ lại bị một chuyện bất ngờ xảy ra trở thành như vậy, ai cũng sẽ mất hứng, cô ấy có thể giải thích.
Viên Tư Ý lại không hỏi gì, chỉ nói, "Vậy là tốt rồi, có tâm trạng ăn uống là tốt, tôi đi rán thịt bò cho chị."
Nói xong cô liền đi rán thịt bò, ngay cả một chữ cũng không hỏi đến.
Lý Quân Nguyện có phần kinh ngạc, đứng im lặng thật lâu mới đến bên cạnh cô ngồi xuống, "Em không hỏi tôi chút gì sao?"
"Hỏi gì?" Viên Tư Ý trở một mặt thịt.
"Thì là chuyện vừa rồi," Lý Quân Nguyện nói, "Tôi có thể giải thích."
"Sao chị phải giải thích?" Viên Tư Ý xoay đầu nhìn cô ấy, "Đây là chuyện của chị, nếu chị không muốn nói, không cần phải giải thích rõ ràng với người khác."
Lý Quân Nguyện đã quen tất cả mọi người bên cạnh đào bới tận gốc rễ vấn đề của cô ấy, công ty và Lâm Đông đều muốn xen vào đời sống cá nhân của cô ấy để phòng ngừa gặp chuyện không may, những nghệ sĩ khác nhìn chằm chằm cô ấy muốn biết thêm nhiều bí mật của cô ấy để gây khó dễ, fans giương ngọn cờ hiểu rõ lật nát quá khứ của cô ấy, lại có nhiều người thuần túy xuất phát từ tâm lý dò xét riêng tư của người khác muốn biết hết tất cả cuộc sống cô ấy.
Chưa bao giờ có người nói với cô ấy, đây là cuộc sống của cô ấy, thì ra cô ấy có thể lựa chọn không nói.
"Chị muốn ăn chín mấy phần, bảy phần được chứ?" Viên Tư Ý như thật sự hoàn toàn không để lời nói vừa rồi trong lòng cực kỳ tự nhiên hỏi han.
"Ồ, được." Lý Quân Nguyện trả lời.
Hai người giữ im lặng ăn xong buổi tối trong gió lạnh, thu dọn hết đồ đạc, cuối cùng hơ lửa trại sưởi ấm rồi chuẩn bị lái xe quay về.
Ngày mai phim trường còn có cảnh quay, đây chỉ là các cô tranh thủ lúc rảnh rỗi hẹn hò lần đầu.
Lý Quân Nguyện liên tục nhìn Viên Tư Ý, muốn xác nhận tâm trạng của đối phương có phải thật sự không sao không. Tốt xấu gì đây cũng là lần đầu hẹn hò, bình thường bị hỏng thành như vậy có lẽ sẽ rất tức giận, nhưng chuyện này đặt trên người Viên Tư Ý lại trở nên rất hợp lý, đối phương chính là người từ bé đến lớn đều rất ít khi buồn bã.
Cảm nhận được tầm mắt thường xuyên của Lý Quân Nguyện, Viên Tư Ý hoang mang nhìn lại, "Chị sao vậy, muốn nói gì?"
"Em thật sự không hiếu kỳ sao?" Lý Quân Nguyện hỏi.
"Tôi hiếu kỳ chứ." Viên Tư Ý thản nhiên nói, "Nhưng chị không muốn nói thì đừng nói."
"Tại sao, lẽ ra em nên truy hỏi tôi người phụ nữ kia là ai, có quan hệ gì với tôi, hay là chúng ta chia tay đi? Như vậy ấy?" Lý Quân Nguyện nhớ tới những tình tiết trong cảnh tình cảm trước đây bản thân đóng hỏi cô.
Hoang mang trong mắt Viên Tư Ý càng sâu, "A?"
"Phải không?" Chẳng lẽ đây là tình tiết quy định khi yêu đương? Nhưng đối phương cũng không muốn nói tại sao phải truy hỏi chứ?
"..."
Hai người im lặng nhìn nhau vài giây, đều nhịn không được bật cười.
"Xin lỗi, tôi không biết," Viên Tư Ý hỏi cô ấy, "Vậy nên chị muốn tôi hỏi phải không?"
Lý Quân Nguyện cũng cảm thấy rất buồn cười, một người chưa từng yêu đương, một người chỉ yêu đương trên phim ảnh, thì ra hai người này yêu đương là dạng như vậy, "Cũng không phải, chỉ là tôi cảm thấy hình như phải như vậy."
"Đó là kịch bản nhỉ, không có hiểu lầm ít nhiều sẽ thiếu chút sức dãn kịch bản, tôi không cho rằng đây là mắt xích quan trọng." Viên Tư Ý suy nghĩ một lúc nói, "Nếu chị ngoại tình lẽ ra tôi phải tức giận, nhưng quá khứ của chị tôi cần gì phải truy cứu. Đúng là quá khứ và hồi ức của một người sẽ tạo nên người ấy, nhưng nếu tôi muốn truy cứu và thay đổi, vậy cuối cùng người tôi thích có còn là người trước mắt này không?"
Viên Tư Ý cuối cùng cũng nói toạc ra định kiến của cô đối với cảnh tình cảm xưa nay, "Cảm giác cảnh tình cảm các đôi tình nhân trải qua đều tương tự nhau, nhưng cá tính của mỗi người trải qua rất nhiều khác biệt, sao có thể có tình cảm giống nhau chứ?"
"Có một chút là giống nhau nhỉ, ví dụ như d*c vọng chiếm hữu." Lý Quân Nguyện nói.
Viên Tư Ý cau mày dáng vẻ rõ ràng rất hoang mang, Lý Quân Nguyện cũng không có ý định đi sâu vào đề tài này thêm nữa, chỉ sờ đầu Viên Tư Ý, "Quên đi, là chính em là được rồi."
"Chị cũng vậy." Viên Tư Ý nhìn cô ấy nói, tuy rằng bọn họ yêu đương để viết kịch bản, nhưng muốn hoàn toàn nhập vào tính cách nhân vật hiển nhiên không thực tế, các cô chỉ cần làm tốt bản thân làm tham khảo cơ bản là được rồi.
Về phần chuyện của Lý Quân Nguyện, tuy rằng cô tò mò, nhưng cô sẽ không hỏi đến.
Lý Quân Nguyện cuối cùng thở dài một hơi mới nói, "Đó là mẹ tôi."
Viên Tư Ý:???
"Không phải ý kia," Lý Quân Nguyện nhìn miệng Viên Tư Ý hé mở thành hình chữ O cảm thấy có chút buồn cười, "Cô ta là mối tình đầu của tôi, sau đó lại thành mẹ kế tôi."
Ánh mắt Viên Tư Ý càng mờ mịt, "A?"
Thật ra Lý Quân Nguyện không muốn nhớ lại chuyện này lắm, thời điểm đó cô ấy mới học lớp tám, ở tuổi vừa mới biết yêu đã quen biết đối phương. Thời kỳ trưởng thành giản đơn mà nhiệt liệt khiến Lý Quân Nguyện rất nhanh đã chú ý tới học sinh chuyển trường nổi loạn khiến kẻ khác chú ý trong đám người, cô ấy bắt đầu nảy sinh tâm tư muốn tiếp cận đối phương làm bạn bè.
Nào biết chính nhờ tiếp cận như vậy, cho đối phương một chiếc thang có thể trèo lên cha cô ấy, sau khi tốt nghiệp cấp hai, người kia không học nữa, đi theo cha cô ấy.
Lý Quân Nguyện tức giận đến dứt khoát chuyển khỏi nhà, mối tình đầu mới vừa chớm nở cũng trực tiếp kết thúc.
"Hai năm trước cha tôi qua đời, cô ta lại bắt đầu lắc lư trước mặt tôi. Có lẽ do không có một chỗ dựa vững chắc, sợ tài sản cha tôi để lại không đủ nuôi cô ta cả đời, thấy tôi bây giờ có tiền nên nổi điên." Lý Quân Nguyện nói, "Tôi hoàn toàn không có quan hệ gì với cô ta, thật sự một chút cũng không có."
"Ồ." Viên Tư Ý nghe xong chỉ cảm khái sự chênh lệch của thế giới này, xưa nay những câu chuyện thế này đều là sống trong miệng người khác, cô không ngờ thế mà trong cuộc sống hiện thực của bản thân có thể chứng kiến.
"Vậy chắc chị rất khó chịu nhỉ?" Cô hỏi Lý Quân Nguyện.
Lý Quân Nguyện khi ấy vẫn là một đứa bé, cảm giác bỗng chốc bị hai người phản bội, nhất định là rất không dễ chịu.
"Ừm." Lý Quân Nguyện cười khẽ một tiếng nói, "Nhưng mẹ tôi cũng rất hiểu cha tôi, trước khi bà ấy qua đời đã tiết kiệm phí sinh hoạt học phí của tôi vào một thẻ riêng. Tôi dọn ra ngoài nhắm mắt làm ngơ, vẫn có thể trải qua cuộc sống của bản thân. Nên thật ra cũng không chịu ảnh hưởng nhiều lắm, tôi cũng trưởng thành như vậy."
"Em xem tôi, mỗi ngày ăn cơm hàng cháo chợ cũng có thể có dáng vẻ xinh đẹp như vậy, có phải ít nhiều có chút thiên phú dị bẩm không."
Lúc Lý Quân Nguyện cười nói những lời này Viên Tư Ý chăm chú nhìn cô ấy, lần đầu tiên, cô cảm giác được tâm trạng của một người từ lời nói, cô cảm giác được giờ phút này thật ra Lý Quân Nguyện chỉ đang mạnh miệng lảng tránh vấn đề cô vừa mới hỏi kia thôi.
"Ừm." Nhưng cô không vạch trần, chỉ chủ động nắm lấy tay Lý Quân Nguyện lần đầu tiên, "Chị bình an trưởng thành, thật tốt quá."
Lần đầu được Viên Tư Ý chủ động nắm tay, ấm áp từ bàn tay kia truyền đến đây, cuối cùng cũng xua tan khó chịu vừa rồi trong lòng cô ấy, thậm chí cô ấy cảm thấy mắt có hơi chua xót, chỉ có thể gắng mở to mắt chống đỡ.
Cô ấy không muốn khóc, ít nhất không muốn khóc trước mặt Viên Tư Ý vì chuyện này.
"A Ý, chúng ta cầu nguyện đi." Lý Quân Nguyện nói.
"Cầu nguyện?" Viên Tư Ý ngẩng đầu nhìn trời, "Tối nay có sao băng à?"
"Không có, nhưng tôi có chuẩn bị, em chờ tôi một chút." Lý Quân Nguyện nói xong chạy về trong xe tìm một hồi, cầm lấy mấy que pháo hoa* quay lại, "Em xem."
*Nguồn ảnh: singtao.ca
"Que pháo hoa?" Viên Tư Ý ngạc nhiên nở nụ cười, "Thế mà chị còn chuẩn bị thứ này?"
"Đương nhiên rồi, tôi đã diễn rất nhiều cảnh tình cảm, chút chuẩn bị này là căn bản." Lý Quân Nguyện nhướng mày nhìn cô, "Cầu nguyện đi."
Vốn lúc chuẩn bị Lý Quân Nguyện vẫn lo lắng dựa theo tính cách cuồng công việc của Viên Tư Ý trời còn chưa tối hẳn cũng đã quay về rồi, không ngờ giữa chừng xuất hiện một khúc nhạc đệm không thoải mái như vậy miễn cưỡng kéo thời gian đến khi trời cũng sập tối.
Gió trên núi rất lớn, nước rất lạnh, bầu trời bao la mà sâu thẳm.
Hai người mỗi người cầm một que pháo hoa, cùng châm lửa trại, sau đó nhắm mắt lại.
"Ông trời, đây hình như là lần đầu tiên tôi yêu một người, một người tồn tại chân thật rõ ràng trong hiện thực. Cô ấy cũng không giống với những người khác, cô ấy thật sự rất tốt. Vậy nên tôi muốn cầu nguyện, hy vọng tôi có thể đi cùng cô ấy được dài lâu hơn một chút, nếu có thể, tôi hy vọng có thể đi cùng cô ấy đến cuối sinh mệnh."
Lý Quân Nguyện nhắm mắt thầm nhẩm trong lòng, mở mắt ra, những đốm lửa pháo hoa trước mắt như đang đáp lại cô ấy, xuyên qua pháo hoa nhìn thấy gương mặt thành kính cầu nguyện của Viên Tư Ý, tựa như nhìn thấy mỗi một ngày mai.
Cuối cùng cô ấy cũng đã dỡ xuống tất cả tâm trạng tối nay, lộ ra một nụ cười thoải mái.
Nếu sau này mỗi một ngày đều có thể ở cạnh cô, hình như cũng rất đáng mong chờ.
Viên Tư Ý đang nhắm mắt lại cầu nguyện, hy vọng Lý Quân Nguyện sau này có thể có nhà, có người nhà, có thể được người yêu, cả đời bình an vui vẻ.
Trưởng thành trong hoàn cảnh gia đình hạnh phúc, cô vĩnh viễn không thể tưởng tượng được sự đau khổ một mình trưởng thành này, nhưng có lẽ đau khổ đã tạo nên sự phóng khoáng trên người Lý Quân Nguyện, khí chất độc nhất vô nhị.
Đến khi Viên Tư Ý mở mắt, đã thấy người đối diện cầm điện thoại gọi cô một tiếng, "A Ý."
Cô ngẩng đầu nhìn về phía nguồn âm thanh theo bản năng, dáng vẻ ngây thơ cùng những đốm sáng cứ thế được điện thoại trong tay Lý Quân Nguyện bắt được.
Thiếu nữ và ánh sáng.
"Đẹp lắm," Lý Quân Nguyện hài lòng nhìn tác phẩm của bản thân, "Đi thôi, chúng ta trở về."
Cô dắt Viên Tư Ý định đi, bị người phía sau túm lại, "Khoan đã."
"?"
"Dập lửa trước đã, bảo vệ rừng xanh, mỗi người đều có trách nhiệm."
"..."
____________________
A Ý - kẻ hủy diệt bầu không khí