Có Mưa Thoáng Qua

Chương 28




Xuyên suốt chặng đường trở về, các thành viên đều chìm vào giấc ngủ để dưỡng sức. Chỉ riêng Vũ Bình vẫn thức, cậu liên tục nhìn vào màn hình điện thoại canh thời gian Tường Linh sẽ thi ra. Vũ Bình muốn trở thành người đầu tiên biết kết quả của chị hơn bao giờ hết. Hai khoé miệng cứ thế vô thứ cong cong lên tạo thành một nụ cười mỉm. Dáng vẻ của một Vũ Bình lạnh lùng trước kia cũng dần mất đi.

[Tường Linh]: Chị thi ra rồi nè, Bình ơi đề thi khó quá.

Đang mãi chìm đắm trong suy nghĩ của mình thì điện thoại run lên. Vũ Bình liếc mắt nhìn vào màn hình hiển thị thông báo tên chị liền cầm lên xem.

[Vũ Bình]: Có biết điểm liền không chị?

[Tường Linh]: Có, chị chỉ được năm điểm thôi.

Tiếp theo đó là một tràn sticker mặt buồn, khóc lóc được gửi qua. Vũ Bình rất chuyên tâm vào việc nhắn tin cho chị, đến nổi hai lông mày cau lại, tạo ra những nếp nhắn trên vầng trán.

[Vũ Bình]: Chị đã làm rất tốt rồi, không sao đâu. Năm điểm là đủ qua môn rồi mà.

[Tường Linh]: Nhưng so với mấy đứa bạn thì điểm chị thấp nhất á.

Cậu tò mò muốn nhìn thấy nét mặt của chị lúc này. Vũ Bình cố gắng vặn não suy nghĩ xem nên nói gì tiếp theo. Việc mà cậu dở nhất là đi an ủi người khác. Nhưng muốn ghi điểm với chị thì phải cố gắng. Hai ngón tay của Vũ Bình gõ gõ lên vành điện thoại. Hai mắt nhìn ra vào món quà đang bị bỏ quên ở trên chiếc túi.

[Vũ Bình]: Đừng bận tâm điểm số. Vui lên đi, em có quà cho chị nè.

Tường Linh xem xong tin nhắn, không trả lời ngay mà chần chừ một lúc. Biểu tưởng ba chấm cứ chớp hiện chớp tắt khiến ai nấy đều tò mò chị đang muốn nhắn gì. Nhưng mà điều Vũ Bình kỳ vọng lại không hề xảy ra, Tường Linh chỉ trả lời vỏn vẹn vài câu.

[Tường Linh]: Chị chờ. Thôi chị đi làm đây. Hẹn gặp em ở quán nước.

Anh Đình An bắt đầu đứng dậy cầm chiếc micro, giọng nói vang lên. Lời nói đầu là anh thông báo rằng chuyến xe sắp đến đích, tiếp theo là những lời tạm biệt sau chuyến đi này. Mọi người đều đang chỉnh trang lại đầu tóc để chuẩn bị xuống dùng bữa trưa.

Hoài Thương có vẻ như đã làm lạnh lại Nhật Vy nên vừa xuống xe đã chạy lại đi cùng họ. Nhưng cái thói vô tư vẫn không bỏ, Hoài Thương thoải mái vứt cái túi xách cho Vũ Bình đeo. Mấy cặp mắt phán xét của hội bạn khiến cậu khó xử, biết làm sao được, ai kêu bản thân luôn ga lăng với mọi người.

Địa điểm ăn cuối cùng là một nhà hàng cơm quê. Lúc mọi người đến thì đồ ăn cũng đang được dọn ra. Trước mặt mỗi người đều là một niu cơm bóc khói, trên bàn trải dài từ đầu này đến đầu kia là các món ăn như canh chua, cá kho tộ, tép rang,...

Nhìn thì thật bắt mắt nhưng Vũ Bình lại không thích ăn cá. Đa số những món ăn này đều rất đơn giản và mộc mạc. Vũ Bình lặng lẽ ngồi ăn duy nhất một món téo rang với thịt kho tiêu. Trước mặt cậu là cô cố vấn học tập, thấy dáng vẻ rụt rè của cậu làm cô phì cười mà nói - "Bình, em ăn nhiều vào. Làm gì mà cứ cúi sầm mặt xuống im lặng vậy?"

Cô vừa nói vừa gấp một miếng cá bỏ vào niu cơm của cậu. Nguyệt Vân ngồi kế bên cười cười, tính trêu cậu nhưng Vũ Bình đã đoán trước được, kịp lấy tay nhéo vào đùi Nguyệt Vân.

"Em cảm ơn" - Vũ Bình khiêm tốn đáp lời cô cho phải phép.

Trong khi mọi người còn đang mãi mê vừa ăn vừa trò chuyện thì cậu đã dùng xong phần ăn của mình. Vũ Bình xin phép đi vệ sinh để ra ngoài hít thở không khí. Khi vừa vào nhà hàng, Nguyệt Vân với Bạch Lam đã kéo cậu đi rửa mặt cùng nên Vũ Bình cũng nhìn thấy phong cảnh sau vườn của nhà hàng.

"Làm gì đứng đây vậy?" - Nhật Vy từ đầu bước ra, đứng bên cạnh Vũ Bình. Cậu ấy giơ điện thoại lên chụp cảnh thiên nhiên bên ngoài kia.

Vũ Bình đưa tay ra, nhìn Vy - "Đưa điện thoại đây, tôi chụp cho cậu một tấm."

Cái quái gì đây, Vũ Bình nay còn chủ động chụp ảnh cho người khác nữa á. Nhật Vy nhìn cậu bằng ánh mắt kinh ngạc, tay vẫn đưa điện thoại nhưng không dứt khoác.

"Ra đó đứng đi" - Vũ Bình chỉ tay vào vị trí phía trước, Nhật Vy cũng nghe theo mà ra đứng. Cậu giơ điện thoại lên, canh góc chụp sao cho bao quát được cả Nhật Vy và phong cảnh phía sau.

"Một...Hai...Ba...Chụp" - Vũ Bình hô.

Một bức ảnh đã được lưu vào máy, kế tiếp là thêm một vài tạo kiểu khác. Một người dám chụp thì sẽ có một người dám tạo kiểu.

Vũ Bình trả lại điện thoại cho Nhật Vy xem ảnh, còn cậu thì khoanh tay nhìn ra ngoài dòng suối nhỏ phía dưới - "Xin lỗi."

"Xin lỗi? Chuyện gì?" - Nhật Vy ngơ ngác hỏi.

"Chuyện trước đây, nhóm tôi đã nói xấu các cậu." - Vũ Bình khẽ cười, mặt hơi cúi xuống.

Nghe được mấy câu tự trách này của Vũ Bình khiến Nhật Vy chỉ biết cười trừ. Cậu ấy vỗ vào vai Vũ Bình - "Chuyện qua rồi không cần để tâm tới. Dù gì cậu cũng không phải người tham gia vào cuộc trò chuyện đó mà."

"Ừ" - Vũ Bình gật đầu - "Đi thôi, chắc mọi người ăn xong rồi."

Không hẹn đi cùng nhưng lại ra cùng một lúc. Ánh mắt Vũ Bình vô tình va vào cái nhìn của Hoài Thương. Vũ Bình biết cậu ấy đang tò mò chuyện gì. Cậu lướt ngang qua Hoài Thương, đặt nhẹ tay lên bã vai Hoài Thương như một lời trấn an.

Xe đến trước cổng trường cũng đã hơn 12h trưa. Lấy xong hành lý thì mọi người tản ra đi về. Cậu có thông báo trước với Thiên Di nên lúc cầm hành lý lên đã âm thầm ghé qua phòng trọ của Di gửi tạm đồ.

Vũ Bình làm mọi thứ trong âm thầm lặng lẽ, kể cả việc sẽ trú ngụ ở quán trước khi vào thi. Mà đời thì đâu đoán trước được chữ ngờ. Lúc Vũ Bình đi bộ đến quán thì nhóm bạn của cậu đã ở sẵn đó chờ.

Vũ Bình đi vào bằng cửa sau của quán nên khi bước ngang qua quầy pha chế đã chạm mặt Tường Linh. Tim cậu bồi hồi vô tình đập thật nhanh, Vũ Bình trở nên lúng túng khi nhìn thấy chị.

Chỉ có cậu nhìn thấy chị, còn Tường Linh vẫn đang mãi mê pha chế nên chưa biết cậu đến. Vũ Bình nhanh chân đi ra trước thì chạm mặt Bình Nguyên, cậu gần như chết lặng. Có vẻ Bình Nguyên cũng đoán ra được nên không mấy bất ngờ, cong môi lên cười với cậu - "Khỏi trốn đâu, mọi người biết cậu sẽ tới đây mà."

Một trận cười phá lên làm Tường Linh cũng giật mình. Ánh mắt cậu và chị giao nhau, tim cậu gần như muốn rớt ra ngoài với cái nhìn của chị. Vũ Bình cố lấy lại bình tĩnh, gật đầu với Tường Linh rồi đi lại chỗ bàn của nhóm bạn ngồi.

Biết đứa bạn mình lâu ngày mới gặp lại người trong lòng, Bạch Lam nhường vị trí chỗ ngồi thuận tiện nhìn vào quầy pha chế cho Vũ Bình.

Lúc ở trên xe không được nói gì nhiều nên giờ trông mọi người trò chuyện rất thoải mái. Dường như ca buổi trưa này chỉ có mỗi Tường Linh làm nên chị ấy tất bật làm hết cái này đến cái khác.

Hải Minh ngồi đối diện cậu bỗng chốc đá đá vào chân cậu, Vũ Bình đang ngồi ngây ra đó liền giật mình nhìn qua Hải Minh, hai hàng lông mày nhướng lên như thể muốn biết lý do sao lại đá vào chân mình. Hải Minh chỉ tay vào điện thoại, Vũ Bình lập tức hiểu ý, lấy điện thoại ra xem.

[Hải Minh]: Vào phụ người ta đi chứ ngồi đó nhìn gì mà muốn rớt cặp mắt ra ngoài.

Vũ Bình ngẩng mặt lên nhìn lại Hải Minh, thấy cậu ta vẫn có ý thúc giục mình, nhưng sao giờ đây ghế cậu như bị dính keo vậy. Hai người đành dùng đôi mắt để giao tiếp.

Quá bất lực, Hải Minh ho khan, cố tình nói to - "Bình, đi xin mấy ly trà đá coi. Khát khô cả cổ họng rồi."

Bình Nguyên cũng phối hợp theo, đẩy đẩy Vũ Bình đứng dậy - "Đi lấy luôn cho nhanh Bình ơi."

Cậu bị đẩy cho đứng dậy, lúng túng nhìn tụi bạn rồi lại nhìn Tường Linh đang cười với mình. Đôi chân vác ngàn viên đá, khó khăn nhấc lên đi về phía quầy pha chế - "Chị, em vào lấy trà đá được không?"

+

Tường Linh nhiệt tình gật đầu - "Vào phụ chị luôn càng tốt."