Có Mưa Thoáng Qua

Chương 15




Cậu đi theo sau Trúc Vân bước vào quán, chị đứng lên quay lại trong quầy với khuôn mặt cười có lệ, cậu biết làm đến giờ này chị cũng khá mệt rồi. Ngay khi thấy cậu bước vào thì nụ cười ấy liền thay đổi.

Trúc Vân nắm tay kéo cậu lại gần để lựa nước, Vũ Bình rời khỏi nụ cười của chị, cậu chọn đại một món nước uống cho em ấy, Trúc Vân cũng vui vẻ đồng ý. Tường Linh vẫn nhìn theo tường hành động của hai người, chị bấm chốt đơn nước rồi quay mặt vào trong pha chế, Trúc Vân lại kéo Vũ Bình ngồi xuống bàn chị vừa ngồi khi nãy. Cậu cũng đặt túi trứng nướng lên bàn cạnh chiếc điện thoại của chị.

"Chị, bạn em khen chị xinh quá nè" - Trúc Vân nghiêng điện thoại qua cho Vũ Bình xem, em ấy hơi nghiêng người sát vào cậu. Vũ Bình có thể bắt gặp ánh mắt của Tường Linh đang nhìn qua, cậu đẩy tay nhẹ để Trúc Vân ngồi thẳng lại.

"Nước của hai em xong rồi" - Tường Linh đem nước ra để trước mặt cả hai. Cậu gật đầu nhận lấy, đứng lên khỏi ghế lùi ra sau. Thuận tay liền kéo ghế cho Trúc Vân tiện đứng lên.

"Em cảm ơn" - Vũ Bình đưa nước cho Trúc Vân cầm ra hiệu cho em ấy ra ngoài trước. - "Em có mua hai cái trứng nướng cho chị, dùng ngon miệng. Em đi trước."

Cậu bước đi thật nhanh ra xe, chị cầm túi trứng nướng lên tay đi ra trước cửa mà lúc này Trúc Vân đang ngồi rất gần cậu, hai tay đang nắm lấy hai vạt áo của cậu, cằm tựa lên vai Vũ Bình. Chị ngập ngừng nói với giọng điệu lúng túng - "Cảm ơn em."

Về đến nhà cậu văng cặp xuống đi thẳng vào nhà tắm xối nước thật nhiều vào mặt. Cậu cảm thấy hối hận vì đã chở Trúc Vân đến quán để chị phải chứng kiến màn thân mật không đáng có này. Vũ Bình bước ra khỏi phòng tắm với mái tóc ước sũng, từng giọt nước rơi xuống áo, làm chiếc áo bị ướt lấm lem.

Vũ Bình ngồi xuống giường, ngã đầu lên cạnh giường nhìn lên trần nhà. Tiếng tin nhắn tới, cậu muốn để đó nhưng nhỡ đâu là chị. Cố gắng chồm người lên bàn học lấy điện thoại, hy vọng rồi trở nên thất vọng vì cái tên hiện lên là Thiên Di chứ không phải là Tường Linh.

[Thiên Di]: Ủa má, mày vừa làm cái quái gì vậy?

[Vũ Bình]: Chuyện gì?

[Thiên Di]: Tao vừa ghé quán ngồi chơi, nghe chị Linh kể.

Bên kia vẫn đang hiển thị nhập tin nhắn thì Vũ Bình đã trả lời lại liền.

[Vũ Bình]: Chị ấy kể gì???

[Thiên Di]: Chị ấy hỏi tao là mày có người yêu rồi hả. Tao bảo không có.

Không đợi Thiên Di nhắn tiếp, Vũ Bình bấm gọi để dễ nói chuyện.

"Kể nhanh đi" - Giọng nói dứt khoác của Vũ Bình

"Chị ấy nói mới gặp mày chở bé nào xinh đẹp lắm, còn nắm tay dựa vai ôm eo. Mày điên rồi, muốn theo đuổi chị mà dắt ai lại quán vậy."

"Tao cũng không có muốn như vậy. Rồi mày nói gì" - Nghe thấy giọng nói có phần trách mắng, cậu chỉ biết nhắm mắt lắc đầu cam chịu.

"Tao nói nó là em của bạn mày. Còn nói thêm vào là mày chưa có người yêu. Trời ạ, mày biết tin chấn động hơn là gì không. Chị ấy còn tưởng tao với mày yêu nhau đấy. Haha hài thật" - Khi nãy còn đang tức giận mà giờ giọng nói của Thiên Di đã thay đổi, cậu ấy cười không ngừng.

"Cái này là do mày đó. Cứ ôm tao trước mặt chị ấy. Nhưng mà tao có chút vui" - Cậu nói vậy là do cậu cảm nhận được chị vẫn có phần nào để tâm tới cậu.

"Ờ vui đi, chị ấy dạo này hay nhắc mày lắm. Ê mà trứng nướng ngon nha, lần sau có mua nhớ cho tao một phần. Nảy tao ăn có một trứng chưa có đủ."

Từ việc gọi điện để mắng cho Vũ Bình một trận thì giờ hai đứa lại đang ngồi tán gẫu vui vẻ cùng nhau, cậu còn nói tiếp kế hoạch tiếp theo để hạ màn cho sự giả dối của Tuyết Y.

Tường Linh sau khi tan làm, trên đường đi bộ về trọ trong lòng cũng có một chút suy nghĩ. Lúc nãy khi thấy người con gái kia tỏ ra thân thiết với Vũ Bình thú thật chị cũng có chút gì đó hụt hẫng trào dâng trong lòng. Tâm trí chị dần rối bời không rõ cảm xúc là gì, Vũ Bình đối với chị không quá thân thiết nhưng cũng chẳng hề xa cách.

Khi ở bên cạnh Vũ Bình cho chị một cảm giác an toàn và được dựa dẫm. Cái ánh mắt mà cậu trao cho Tường Linh, chị biết hết. Nhiều lần chị cũng đã bắt gặp ánh nhìn của cậu, hay đôi lúc bạn bè Tường Linh đến quán chơi, cùng lúc đó Vũ Bình ở quán. Họ đều bảo cậu đã nhìn chị không rời mắt. Nhưng so với những gì mà cậu làm thì khó xác định được. Nguyệt Vân cũng từng nói với chị rằng Vũ Bình là một người khá ấm áp, ân cần chăm sóc mọi người nên có thể việc cậu đối xử tốt với chị cũng là một thói quen và cậu cũng làm điều tương tự với người khác.

Chị tò mò về cô gái vừa rồi, nếu chị hỏi Nguyệt Vân thì không được. Cũng may lúc đó Thiên Di xuất hiện, chị chợt nãy ra ý nghĩ tìm tòi chút thông tin từ bé. Vốn dĩ Thiên Di là người rất vô tư nên sẽ không nghĩ nhiều. Chị chỉ nhẹ người khi cô bé nói người đó chỉ là em gái của Vũ Bình, nhưng em gái gì lại thân mật đến vậy. Vũ Bình cũng chẳng hề từ chối cử chỉ đó, vậy tại sao lúc ở cổng trường trong lúc Tường Linh định ôm lấy cánh tay cậu thì cậu lại xích ra xa và khoanh tay lại.

Những ngày sau cậu cũng thường xuyên đến quán, không đi cùng nhóm, không vào ngay ca làm của chị. Vũ Bình dắt theo một người con trai vào quán, cậu lại ngồi phía hướng cửa chính chứ không như mọi khi. Hai người cũng chỉ bấm điện thoại hoặc máy tính chứ chẳng hề nói chuyện với nhau. Hà My ngồi phía bàn bên nhân viên liên tục nhìn qua tò mò, đổi lại chỉ ngậm ngùi nhìn thời gian trôi qua. Tuyết Y cũng cảm nhận được sự im lặng này, nhưng đối với chị ta thì chuyện này cũng không liên quan gì đến bản thân.

Một tuần trôi qua, sau hôm Vũ Bình dẫn Trúc Vân đến quán, cậu và chị vẫn không chạm mặt nhau. Thực chất có chút nhớ nhung người con gái yêu kiều kia, cậu cố tình ở lại muộn hơn bình thường.

Tường Linh vừa bước vào cửa quán đã chạm mặt cậu, hai người không trao nhau nụ cười nữa, chị lặng lẽ vào quầy pha chế kiểm tra nguyên vật liệu. Cậu ở bên ngoài cũng cắm cúi mở lap làm bài thuyết trình. Đối với cậu thì chỉ nhìn chị một chút cũng thỏa mãn, cậu khẽ nở nụ cười mỉm rồi lại lơ đi.

Trong quán hôm nay không quá vắng, anh chủ cũng ngồi bàn bên cùng một người phụ nữ, cậu suy đoán có vẻ chị cũng biết người này vì khi nãy lúc bước vào, hai người có gật đầu chào nhau.