Bước ra khỏi phòng bệnh, Nguyệt Vy vẫn không thôi thẫn thờ.
Dì Hai đứng bên ngoài, nhìn thấy cô và Hải Thiên mỗi người mỗi vẻ, anh rất phấn chấn vui vẻ, ngược lại Nguyệt Vy trông rất trầm tư nặng nề.
"Sao vậy, tình hình không khả quan hả hai đứa?"
Hải Thiên mỉm cười, ánh mắt hiện lên tia sáng: "Không ạ.
Vài ngày nữa sẽ có phẫu thuật.
Bác sĩ sớm thôi sẽ khỏe lại.
Dì Hai cứ yên tâm"
Lời nói của Hải Thiên nghe rất thân thiết, ai không biết còn tưởng anh là người nhà của cô.
Còn dì Hai, ánh mắt kia!
Nguyệt Vy thở dài.
Dì Hai kéo cô sang một bên, ý tứ dò hỏi: "Đứa nhỏ này, có bạn trai tuấn tú như vậy tại sao lâu nay không nghe thấy con nói gì? Nếu không xảy ra vụ này, con định giấu đến bao giờ hả? Thằng bé là con cái nhà ai mà trắng trẻo bảnh bao nhỉ? Nó làm nghề gì, trông chưa như người mẫu ấy nhỉ?"
Nguyệt Vy thở dài, cô cũng không muốn trình bày mối quan hệ rỗi rắm dây dưa giữa mình và Hải Thiên lúc này, chỉ giải thích rằng: "Anh ấy không phải bạn trai con.
Là bạn thôi"
Cô nói rất nhỏ, nhưng câu nói này vừa vặn làm anh nghe thấy.
Không phải bạn trai? Chỉ là bạn ư?Lại là câu nói này.
Đôi mắt chim ưng nheo lại, ánh nhìn thâm thúy nhìn trên sườn mặt cô, đôi con ngươi tối sầm lại.
Bạn? Bạn ư? Em đừng có nằm mơ.
Dường như cảm nhận được ánh nhìn chuyên chú của Hải Thiên, Nguyệt Vy đưa mắt nhìn qua, gương mặt tuấn tú lập tức thay đổi sắc thái, nụ cười ôn hòa lập tức kéo cong trên môi.
Chiếc răng khểnh lấp lánh bên khóe môi câu dẫn bao ánh nhìn, cách đó không xa, vài cô y tá đang ngước đôi mắt hình trái tim về phía Hải Thiên.
Còn có, một vài cô gái đi qua, không biết lạ hay quen cứ ngoái đầu nhìn anh mãi.
Hải Thiên thật sự rất tuấn tú, đẹp trai đến mức không cần làm gì cũng khiến bao người mê đắm.
Anh rất cao, chiều cao này nếu đi làm người mẫu cũng không có gì là không được.
Cộng thêm gương mặt hái ra tiền kia, đảm bảo cũng giàu có không kém gì làm doanh nhân.
Nhìn lại mình, cô càng cảm thấy khoảng cách giữa bản thân mình và anh càng thêm lớn.
700 triệu, chỉ cần một ba giây để đưa ra quyết định.
Còn cô, cho dù bớt hai số không đằng sau cũng trở thành vấn đề.
Lặng lẽ thở dài, cô nhìn dì Hai, thấy cô cũng đang nhìn Hải Thiên, đôi mắt không thấy được sự tán dương, gật gù liên tục.
Không biết gật cái gì, Nguyệt Vy gọi mấy lần cũng không nghe.
Đợi đến khi cô lay mạnh cánh tay mới hoàng hồn.
Cô nói: "Di Hai, dì ra ngoài, con có chuyện gì muốn nói riêng với dì?"
Dứt lời, cô quay sang nói với Hải Thiên: "Anh đứng đây đợi một lát.
Tôi có việc cần nói riêng với dì.
Lát nữa sẽ quay lại"
Hải Thiên gật đầu, mỉm cười ôn hòa: "Ừ.
Anh đợi.
Em đi đi"
Nguyệt Vy gật đầu, không nhìn anh nữa, khoác tay dì Hai rồi đi mất.
Bóng lưng đẹp đẽ khuất dần trong đám đông ẩn giấu sự buồn bã lo âu.
Rõ ràng chì là một bóng lưng, không phải mặt mũi hay ánh mắt nhưng cũng khiến người ta cảm nhận được tâm tư muộn phiền của cô.
Hải Thiên dõi mắt nhìn theo, mãi đến khúc cua hành lang, Nguyệt Vy mất hút không thấy nữa mới đến dãy ghế chờ ngồi xuống.
Đúng lúc này có một cô gái rụt rè đi đến trước mặt anh, mũi giày cao gót đen sáng bóng, váy ngắn cũn cỡn, cặp đùi trắng bóc nằm ngay tầm mắt Hải Thiên.
Đụng phải ánh mắt của Hoàng Phong, trái tim cô gái nhảy loạn, hai má nóng bừng lên.
Cô ta vén tóc ra sau tai, bày ra vẻ mặt dịu dàng yểu điệu: "Chào anh.
Em thấy anh từ nãy đến giờ, anh đến đây khám bệnh à?"
Hải Thiên mỉm cười lịch sự: "Không"
Anh nói tiếp: "Là mẹ vợ tôi đang bệnh, đang cấp cứu ở đây"
Nghe thấy hai từ "mẹ vợ", vẻ mặt cô gái không giấu được sự thất vọng.
"Anh!
anh có vợ rồi sao?"
Hải Thiên cười cười, đúng lúc này, anh nhìn thấy Nguyệt Vy đanh quay trở lại, ánh mắt ôn hòa dịu dàng hướng mắt về phía cô, rồi lại tươi cười nói với cô gái kia: "Cô gái mặc áo xanh kia, cô thấy không, cô ấy chính là vợ tôi.
Rất xinh có đúng không?"
Không ngờ Hải Thiên lại trắng trợn trêu tức mình như vậy, người kia vừa xấu hổ vừa tức giận.
"Anh!
Anh! "
Cô ta đen mặt, cứng họng không nói được lời nào, đôi mắt sắc lẹm nhìn về phía Nguyệt Vy rồi lại nhìn ra người đàn ông trước mặt, muốn nói gì đó cho bỏ tức nhưng nhận ra ánh mắt anh lúc này đang nhìn về phía "vợ", bỗng dưng trong đầu cô ta lóe lên một ý nghĩ, có lẽ vì vợ xuất hiện đột ngột nên anh mới hành xử như vậy, thế rồi cô ta bến lẽn nhét vội danh thiếp vào túi áo anh.
Sau đó nhấp nháy mắt, lả lơi: "Khi nào gọi cho em cũng được"
Nói xong liền chạy đi mất.
Mà lúc này Nguyệt Vy cũng đã đến trước mặt anh.
Hải Thiên đứng lên, còn chưa kịp nói gì, Nguyệt Vy đã lên tiếng trước: "Chúng ta nói chuyện một chút"
Từ đầu chí cuối, trên đoạn đường ra khuôn viên bệnh viện, hai người không nói với nhau câu gì.
Vê mặt của Nguyệt Vy lạnh tanh, không có lấy một biểu cảm.
Hải Thiên tưởng rằng cô giận dỗi chuyện tấm danh thiếp của cô gái kia, nên khi hai người vừa ngồi xuống ghế đá, anh liền rút tâm thẻ trong túi ra, ném vào thùng rác bên cạnh, nhẹ nhàng nói: "Là cô gái đó chủ động đưa cho anh"
Nguyệt Vy ừ một tiếng.
Cô nào quan tâm chuyện này.
Hải Thiên thấy Nguyệt Vy dừng dưng như vậy, tưởng rằng cô vẫn còn giận bèn nói: "Anh vứt rồi.
Cũng sẽ không gọi cho cô ta"
Cô lại ừ.
Chờ anh nói tiếp.
Thấy anh cứ chần chừ nhìn mình, cô hỏi: "Anh nói xong rồi?"
Hải Thiên giận tái mặt.
Lông ngực như có thứ gì đó chặn lại, tức tôi đến phát điên.
"Anh nên hiểu thái độ của em là ghen tuông hay là dửng dưng không quan tâm đây hả? Em cho anh một câu trả lời đi"
Anh nhìn cô chuyên chú, tựa như trên thế giới chỉ còn lại mình cô.
Bị ánh nhìn của anh làm cho sợ hãi, cô quay mặt đi, thấp giọng nói: "Hải Thiên, bây giờ em với anh đã chia tay"
Tại sao anh lại không chấp nhận điều này, cô đã nói rất nhiều lần, sáng nay chẳng phải đã nói rõ rồi sao? Ánh mắt Hải Thiên hiện lên sự tức giận, đen đặc đến đáng sợ: "Anh đã nói không có chuyện chia tay.
Điều này anh đã nói mấy lần.
Em nghe không hiểu sao?"
Giọng anh cương quyết.
Nguyệt Vy không nhìn anh nữa, cô thở mạnh ra một hơi: "Em đã nói rõ với anh rồi.
Tại sao anh cứ cố chấp như vậy"
Cô trầm giọng: "Còn chuyện hôm nay, em cảm ơn anh.
Số tiền kia.
.
"
Cô ngừng lại, nghiêng đầu nhìn anh: "Em sẽ trả lại anh trong thời gian sớm nhất có thế"
Vốn dĩ, cô cũng không muốn mượn tiền anh, nên lúc nãy cô đã hỏi dì Hai để em có thể có cách nào không, đáng tiếc, dì Hai không lấy chồng, cũng không có con cái, hơn nửa đói tích trữ cũng chẳng được bao nhiêu, không thể giúp được cô.
Nguyệt Vy nhờ dì hỏi xem có ai mua đất, cô định bán mảnh đất mà cô dự trù mua để xây nhà mấy năm trước để chạy chữa cho mẹ.
Nhưng hẳn là cũng không thấm vào đâu.
Bây giờ chỉ còn cách này, đành mượn tiền Hải Thiên rôi sẽ trả lại sau.
Thấy anh cứ nhìn mình chằm chằm, cô nói thêm một câu: "Nếu anh muốn cũng có thể tính thêm tiền lãi"
Hải Thiên gần như không tin nổi cô sẽ nói điều này.
Khóe môi giật giật, thật lâu sau đó, anh mới thốt ra một câu: "Em đang đùa với anh đó sao?"