Ngồi cạnh thằng Chun Quần làm tao nghĩ đến cái hồi ngồi cạnh thằng điếm Trang.
Kể từ khi nó xuất hiện trong đời tao, thì tao mới dừng công cuộc tìm kiếm tài năng kém sang nhất thế giới. Tao tìm được rồi, chính nó.
Thằng điếm thúi này mấy lần trộm giấy kiểm tra của bố. Lúc bố bị nó chôm bằng hết mà ngay lúc kiểm tra, túng quẫn quá quay sang vay.
Thì nó đéo cho.
Is he fu*king kidding tao?
Giấy của bố mà thằng chó??
Xong, nó chỉ chơi khăm nhau là giỏi. Cứ lựa lúc bố không để ý là gọi bố đứng dậy trả lời thay đỡ đạn cho nó.
(ノಠ益ಠ)ノ彡┻━┻ Oh sh*t!!
Giờ đời sống học đường của tao cải thiện hơn hẳn. Không còn tình trạng hôm nay mang hai bọc giấy kiểm tra thì 5 phút sau không cánh mà bay. Đồng thời với thái độ học nghiêm cmn túc, hỏi câu nào tao phản dame chuẩn câu đó đã khiến em sổ đầu bài mấy tuần liền vắng tên tao, khổ thân ẻm.
Trong tiết học, thi thoảng tao sẽ nhờ thằng Chun Quần chép hộ bài Sử. Ngược lại tao sẽ giúp nó giải Anh.
Rồi bà giáo còn để cử khen thưởng danh hiệu "Đôi bạn cùng tiến" cho tao với nó.
Sẽ có đôi lúc tao ngẩn ngơ nhìn góc nghiêng của nó lúc nghiêm túc giảng bài cho tao.
Không biết vì điều gì. Chỉ biết ngẩn ngơ ngắm mà bị nó đoán ra, tao chỉ muốn nổ tim rồi chết!!
Nếu như nó không cợt nhả vô sỉ thì có lẽ tao sẽ suy nghĩ về việc kết thân với nó.
Sáng nay tao ngủ quên không kịp ăn sáng nên phải tranh thủ ra chơi ăn bù. Cùng lúc chó Trang cũng đói, nó đu bám tao, sống chết đòi ăn ké.
Ờ thì, đãi nó vài bữa cũng chẳng khiến khoản tiền chín con số trong thẻ của tao biến mất.
Chả có gì ngoài tiền. Chậc.
"Tớ đi với." - Thằng Chun Quần từ sau ập tới dựa lên vai tao.
Tao chưa nói gì thì thằng Trang đã nói.
"Bố để ý dạo này mày bám thằng Ngọc ghê vãi, clgt??"
"Suỵt. Mà, Quân kia đang bị gái quấn kìa, Trang không ra cứu đi."
"Nó quyên lan(liên quan) đéo gì đến tao!!!"- Xong, nó quay ra thì thầm với tao - "Mua hộ bố em lô-chan với bánh mì kẹp thịt."
Mồm nói không quyên lan thế mà đã chạy tới chỗ thằng chồng nó rồi.
Mà tao vẫn luôn nghĩ, thằng Chun Quần này từng quay lại đây mục đích để bám đít thằng Trang rồi gây chiến với thằng Quân. Thế nào lại chuyển sang tao?
Tao đắc tội gì nó? Nếu đắc tội, thì tao chỉ có thể biết rằng tao mắc tội rich hơn nó.
Hôm nay căng-tin vắng hơn mọi khi.
Tưởng gì, hóa ra là ông anh tao xuất hiện.
Ông anh tao hơn tao 3 tuổi nhưng đi học muộn 1 năm lại còn đúp thêm 2 năm nên vừa vặn chung trường.
Ổng một tháng vác mặt đi học được chục buổi thì chính là kì tích, mà mỗi lần đến chỉ để đập mấy thằng làm ổng chướng mắt rồi về. Chấm hết.
Anh tao tên Tuấn, bạn ổng gọi ổng là "Hồ Tuấn", đàn em gọi "Tuấn Xương". Riêng mẹ tao hay gọi là "Tuấn Ngao" hỏi vì sao, vì ổng rất ngáo, ngáo như chó Ngao.
Thấy tao một cái là ổng hùng hổ phi tới, đéo phải anh em chắc tao tưởng tao đang bị giang hồ đòi nợ.
"Mẹ bảo anh mang cơm hộp cho em."
Hai tay tao chìa ra nhận lấy hộp cơm, cúi đầu cảm ơn ổng.
"Bỏ tay mày ra!" - Anh tao quát ầm lên.
Thì tao mới nhận thức được eo mình có tay thằng Chun Quần đặt lên. Tao hất tay nó ra, lườm nó thật sắc.
Ngửi ngửi thấy mùi sát khí, tao hảo tâm bảo nó cút về lớp trước khi thiệt mạng.
"Ôi đ*t mẹ, em đi ra đây để anh đập chết mẹ nó!"
"Bạn em thôi, kiểu như thằng Trang í."
Anh tao có chơi với hội anh Khang chị Hải nên cũng biết tao chơi với bọn Quân Trang. Lúc này sắc mặt anh tao mới dịu đi, ổng bảo.
Cơ mà thằng Chun Quần điếc không sợ súng, nó còn khoác tay lên vai tao, ánh mắt thách thức nhìn anh tao.
Kèo này nó có chết tao cũng mặc kệ.
Nhưng đéo, đéo, đéo. Nó chỉ cần thì thầm vào tai tao 3 chữ "Đoạn ghi âm" đã làm tao run bần bật.
"Bạn ý mắt bị lé thôi! Anh đừng để ý, kệ mẹ nó!! Anh về trước nhé, em lên lớp đây!!"
Kịp lúc có người gọi, anh tao nhăn mày nói.
"Ờ, cứ chậm rãi mà lên không sợ. Giáo viên láo, anh đập cả giáo viên."
Tao bắt đầu nhớ ra thêm lí do khiến mẫu giáo của tao không có bạn rồi.
Anh tao 7, 8 tuổi đã ngồi cùng xe với mẹ đưa tao đi học. Đứa nào chỉ cần nhìn tao một chút là sẽ bị anh tao ghim kĩ.
Khiếp sợ.
Tao không biết rằng anh tao ngoài mặt bỏ qua mà thật ra lại không hề.
Ổng điều tra tận gốc thằng Chun Quần.
Tao hiểu anh tao luôn tỏ ra bốc đồng hùng hổ nhưng bên trong rất bình tĩnh. Đánh giá một con người rất chính xác.
Bảo sao vài năm sau ổng lãnh đạo cả một bang giang hồ có tiếng một vùng.
Nhưng trước hết, hiện tại tao nhận ra một điều.
"Em hiểu rồi. Em tự xử lí được."
Tao ném nát con iphone X mới mua.
Con mẹ nó.
[Anh điều tra ra rồi, mấy oắt bạn nó với nó cược với nhau tiếp cận em. Em hiểu, gia thế của chúng ta không tránh khỏi sẽ khiến chúng ta tách biệt, bị lợi dụng. Em không xử lí được thì đợi anh xong việc sẽ giúp em].
Chẳng còn gì nghi ngờ nữa khi. Khi tao đem vấn đề này ra nói với thằng Thiên Quân (lúc sang nhà tao bê đồ ăn của tao về cho thằng Trang ăn) thì nó tỏ vẻ chả có gì bất ngờ.
"Khôn ngoan thì đừng để bị trêu đùa."
Lần đầu tiên tao chợt cảm thấy chán ghét gia thế giàu có của mình.
Rồi tao nghĩ, nghĩ thằng Trang rất may mắn. Nó có thằng Quân ở bên cạnh thật lòng, có thằng Quân bảo vệ nó khỏi một thằng khốn nạn thích trêu đùa.
Còn tao, đến lúc tao phải tự bảo vệ lấy mình.
Hỏi tao cảm xúc bây giờ diễn tả như nào.
Trái tim vừa rung động thì bị bóp nát.
__________________ ________