"Hai giờ sáng, Quân gọi Trang không nhấc máy?"
"Trang ở đâu? Đang ngủ chưa hay vẫn thức?"
Ối dồi ôi, tao giật mình tỉnh giấc ngay lúc 3 giờ sáng. Tim tao đang thoi thóp đập trong lo sợ đây này.
Mở cái điện thoại nhìn vào danh sách chặn có số thằng Quân thì tao mới yên tâm ngủ tiếp.
Tận 9 giờ sáng tao mới dậy vì tao đang nghỉ hè hihihi. Tao lại ôm cái điện thoại nghịch linh tinh tận 9 rưỡi mới bò ra khỏi giường.
Mẹ tao hay thật, hành động mà cứ như dân trộm cắp. Cái gì mà chỉ trong một đêm khuân hết quần áo và biến mất tiêu, chỉ để lại vỏn vẹn một mảnh giấy [Đừng lo đêm nay tao đi chơi xa].
Tao biết tỏng là lại đi du lịch với ông bồ trẻ mới quen rồi.
Thế là lâu lắm rồi tao mới được trải nghiệm cảm giác alone home. Tao high lắm, tao sẽ gọi đám chiến hữu đến quẩy nát nhà cho xem.
À không, vớ vẩn nát nhà thật thì cmn tao lăn xuống gầm cầu ở à??
Tao nghĩ là tao nên trú ngụ ở quán net thôi. Không phải tao sợ ở nhà một mình đâu, tao lớn rồi, chúng mày đừng nghĩ bậy.
Tao không sợ ma đâu.
"Bao giờ mẹ về??"
Chưa gì tao đã nghe thấy tiếng sóng ào ào ở đầu bên kia rồi. Hay lắm, vứt con trai lăn lóc ở nhà để đi biển với trai trẻ.
"Hết hè thì về."
"Không!! Không có mẹ làm sao con số--"
Chúng mày xem cái nhà tao, từ mẹ tao đến chị tao ai cũng vô tâm hững hờ thấy sợ, kiểu như bất cần đời ấy.
Bình thường thì toàn tao nấu nên tao không lo vấn đề ăn uống, cái tao lo là tao cảm thấy bất an kiểu éo gì ý.
Hay là rủ chó Bi sang ngủ cùng nhỉ?
Éo, đợt trước nó ngủ cùng tao có một đêm mà hại tao sợ hơn cả ngủ một mình. Đéo mẹ trước khi ngủ nó lôi cả tá siêu nhân sịp đỏ ra, ngồi tự kỉ độc thoại dựng kịch. Nó nhẩm lời thoại mà như tụng kinh.
Yêu quái và siêu nhân đang đánh nhau, yêu quái vừa chạm đến sịp thằng siêu nhân thì nó hét ầm lên. Tao đéo hiểu nó khóc lóc cái éo gì, nhìn cái cảnh nó lột sịp siêu nhân biến thái bỏ mẹ mà nó làm như cảnh bi thương.
Rên ư ử hừ hừ như bị chó nhập một hồi rồi bất thình lình nó tụt quần tao ra để báo thù cho chú sịp đỏ của nó.
Tao cáu quá đạp hết đống siêu nhân của nó xuống nền, nó đau đớn, khốn khổ khụy xuống.
Nhiều khi tao nghĩ có phải mẹ nó đẻ ra nó sai cách hay không mà nó bị tâm thần nặng thế.
Ok, chơi chán nó cũng chịu đánh răng đi ngủ. Tao lấy con gấu bông cho nó ôm để nó khỏi làm phiền tao.
Đang êm xuôi ngủ thì nửa đêm canh ba nó bật dậy lay lay tao tỉnh. Tao mới mở mắt ra thì mẹ nó, nó dí đít con gấu vào mặt taoooooo!!
Ôi đm đm đm tao đéo sống nổi với nó nữa!!
Tao sang cầu viện bà chị tao, bả ý đắp mặt nạ dưỡng da trắng toát hại tao suýt ngất đến nơi.
Đấy, đời tao nó đen đủi đủ đường.
Ngồi nghịch điện thoại mà đã đến 11 giờ trưa mất cmnr. Tao đi tìm tiền để đi chợ thì... quá đắng lòng cho nam thanh niên phải chống chọi sống qua cả kì nghỉ hè chỉ với 200k.
Mẹ!! Sống có nhà ở hẳn hoi nơi đô thị mà phải sống khắc khổ thế này??
Tao bình tâm lại lấy giấy bút ra để lập một kế hoạch có tính lịch sử quyết định sinh mệnh của một con người.
Nhớ năm xưa Bác Hồ ra đi tìm đường đường cứu nước, bôn ba bốn bể chỉ với hai bàn tay trắng.
Không, không áp dụng với tao được hai bàn tay tao hồng hào xinh đẹp lắm.
Cùng lắm thì rủ thằng Ngọc, nhá thằng Ngọc gảy ghita giỏi lắm. Nó với tao sẽ tung hoành giang hồ, kẻ hô phong kẻ hoán vũ, tao hát nó đàn.
Hai anh em không bán thân chỉ bán nghệ nơi gầm cầu.
Mà từ hôm bà Hải đi đến hôm nay vừa tròn một tuần rồi, tao quên không gọi cho bả hỏi thăm tình hình, tiện thể hỏi xem quỹ đen của mẹ cất ở đâu.
Chả biết bả bận cái gì mà gọi suốt 3 cuộc chả thấy nghe máy, tính tắt luôn không gọi tiếp nữa thì lại đột ngột nhận nghe.
"Bà bận tí tởn với trai hay sao mà bơ tuôi?"
Tao nghe có tiếng ho khan trầm trầm của đực rựa.
"Quân đây."
"Đù."
Tao định nhấn tắt thì nó nhanh miệng nói.
"Từ từ đừng tắt, chị Hải sắp xong việc tí sẽ xuống nghe, Quân nghe hộ thôi."
"Ờ."
Rồi lặng thinh hồi nữa, nó nói tiếp.
"Quân nhớ Trang lắm."
Tao vỗ vỗ ngực giữ bình tĩnh.
"Nhớ chết đi được."
Tao run run rót cốc nước, cho đầy đá rồi uống sạch.
"Quân chỉ muốn nói là Trang đợi Quân thêm chút nữa. Nhanh thôi."
Tao mấp máy môi tính nói mà bà Hải đã giành lại máy rồi. Có cái gì đó tiếc lắm.
Nằm trên giường tự nhẩm lại mấy lời nó mới nói, tao rối rít giãy đành đạch. Mẹ nó nhớ cái éo gì mà nhớ, tởm lợm, quá tởm lợm.
Nhưng mà nghe thích tai lắm.
Lăn sang phải bấn loạn ôm con gấu được một lúc thì lại đạp nó ra, nóng vãi.
Nhớ ra mới úp gói mì, lật đật đi ra nhà bếp ăn cho xong lại lười rửa vứt đấy. Vào phòng nghịch điện thoại tiếp.
Nghịch một hồi quá nửa chiều tao lại lăn ra ngủ quên đến tận 7 giờ tối. Lại chạy đi mua gói mì về úp ăn tạm. Ăn xong lại nghịch điện thoại đến 10 rưỡi giờ đêm.
Đệch, chắc tao thành NEET đây.
Đang muốn chửi chết mẹ thằng shipper trà sữa thì cuối cùng nó cũng chịu vác mặt đến bấm chuông inh ỏi.
Mới mở cửa thì bị đáp vào mặt con gấu bông to sụ.
Đéo mẹ cái dịch vụ đền bù kiểu mới của bọn bán trà sữa online à??
Tao vứt con gấu to bự ra để rồi ngơ ngác nhìn thằng Quân đang đứng trước mặt mình cười hì hì.
"Đợi lâu khô--"
"Rầm!"
Tao đóng cửa lại.
"Nín đi nào."
Trước khi đóng cửa, tao túm lấy cánh tay nó kéo vào trong nhà rồi cắm mặt vùi đầu vào lòng nó.
"Quân về rồi, ngoan nín đi Quân thương Trang lắm."
Một tay nó quàng qua cổ tao, tay kia cứ dịu dàng xoa xoa đầu tao.
Tao khóc nấc lên cứ dính chặt mặt vào cơ ngực nó.
________________________________
Đưa lại điện thoại cho chị Hải, Quân cứ đứng bên cạnh giả vờ uống nước nhưng thật ra nghe thấy hết.
Trang nói rõ to còn chị Hải thì thích bật loa ngoài.
"Ui ui mẹ quẳng có 200k cho tuôi thì tuôi sống bằng niềm tin và hi vọng à!!!"
"3000 nhân 60 bằng bao nhiêu?"
"180k, thì sao?
"Thì tức là mỗi ngày mày ăn hai gói mì tôm 3 nghìn là còn thừa tận 20k đấy em trai. Lắm mồm."
Sau đấy chị Hải tắt điện thoại luôn, tự dưng quay sang nhét vào tay Quân mảnh giấy.
"Nó đang ở nhà một mình hết tháng này, mẹ bảo chị về hôm nay để trông nó. Thôi nhường mày."
"Nhưng m--"
"Mày lăn nhanh đi. Chắc 10 11 giờ tối đến nơi đấy."
______________________________________
Sơ: Cám ơn các tình iu đã động viên Sơ:<<