Có Một Tên Quỷ Vương Cuồng Tự Luyến

Chương 4: Miếu thờ núi Chóp




Bọn họ là hai tên nghèo kiết xác nên ngoài việc cuốc bộ thì không còn cách nào khác. Đi hơn nữa ngày, cũng chưa được bao nhiêu, Nguyệt Hạ lén nhìn Lam An, cậu vẫn bộ dạng vui vẻ như vậy. Thế nhưng lồng ngực nhấp nhô gấp gáp chứng tỏ Lam An đã rất mệt. Nguyệt Hạ hỏi.

"Lam An, ngươi mệt không? Hay nghỉ một chút."

Lam An thấp hơn Nguyệt Hạ nhiều lắm, cứ đi vài bước cậu lại phải chạy theo mới bắt kịp Nguyệt Hạ. Lam An lau mồ hôi, cười nói.

"Ta không mệt. Ngài mệt sao? Nếu ngài mệt thì mau nghỉ ngơi, ta đi lấy nước cho ngài."

Nguyệt Hạ tức giận. Đứa bé này, mệt còn cố tỏ mạnh làm cái gì. Hừ, hừ. Ta muốn tốt cho hắn, hắn lại nghĩ ta kiếm cớ lười biếng mệt nhọc sao. Nói cho ngươi biết, năm đó ta càn quét giới tu tiên năm ngày năm đêm, giết đến đỏ mắt còn không mệt đâu. Hừ, hừ. Nguyệt Hạ kéo Lam An vào một gốc cây, ấn cậu ngồi xuống, đưa một cái bánh nướng cho cậu, sau đó đi lấy nước. Tới lúc về, hắn đã thấy Lam An thiêm thiếp ngủ, chiếc bánh nướng còn một nửa trong tay. 

Nguyệt Hạ tới gần, nâng đầu cậu để lên đùi mình, nhưng chốc sau Lam An liền tỉnh.

"Ngài về rồi."

"Ừ." 

Nguyệt Hạ đưa túi nước cho cậu, rồi hỏi.

"Sao còn chưa ăn hết."

Lam An lúc này mới nhớ tới cái bánh, may mà lúc ngủ thiếp đi, cậu không làm rớt. Cậu đưa tới cho Nguyệt Hạ.

"Một nửa của ngài."

Nguyệt Hạ nghe vậy thì muốn phun lửa. Đứa bé này nghĩ hắn muốn dành ăn với nó sao. Sau đó hắn liếm mặt Lam An.

"Còn lại của ngươi, ta ăn vụn bánh trên mặt ngươi là được."

Lam An gật đầu, sau đó vui vẻ ăn nửa cái bánh còn lại. Nguyệt Hạ thấy cậu ăn no rồi thì dỗ cậu ngủ. Lam An không hiểu nói với hắn.

"Chúng ta không phải lên đường gấp sao?"

"Không cần." 

Hắn xoa đầu cậu, chẳng mấy chốc Lam An ngủ say. Lúc mơ màng, cậu thấy mình đang nằm trên thứ gì đó thật mềm, thật ấm. Cơ thể mình đang phóng bay bay trong gió, cảm giác mát mẻ dễ chịu. Tới khi mở mắt ra, cậu thấy mình đang nằm trên lưng Nguyệt Hạ. Mà mình còn ngủ chảy nước miếng. Lam An lén lút chùi vết nước miếng trên vai y sau đó mới rụt rè nói.

"Quỷ vương, ta tỉnh rồi, ngài thả ta xuống đi."

Nguyệt Hạ nghe vậy thì thả Lam An xuống, sau đó đen mặt hỏi.

"Ngủ ngon lắm sao?

"Ngủ ngon."

"Mơ thấy gì mà gặm ngon như vậy."

"Mơ thấy gặm đùi gà.

Nguyệt Hạ gào lên.

"Đùi gà cái đầu ngươi, ngươi gặm vai ta đấy. Chưa có ai dám gặm vai ta đâu. Hừ. Hừ"

Lam An chịu đựng cơn phẫn nộ của Nguyệt Hạ, thế nhưng y không đánh mông cậu. Nguyệt Hạ nói.

"Ta nói rồi. Nếu ngươi đói thì phải nói với ta."Lam An cười hì hì.

"Quỷ vương, ta không đói."

Bọn họ đi một lát, Lam An ngó xung quanh, hỏi.

"Chúng ta còn bao xa?"

"Miếu thánh nữ gần ngay trước mặt rồi."

Lam An không tin được, trước khi cậu ngủ chỉ đi được một đoạn thôi, thế nào ngủ dậy mà đã tới rồi. Hay chẳng lẽ cậu ngủ rất lâu sao. Đang phân vân, cậu thấy một sợi chỉ đỏ trên mặt đất, liền kéo Nguyệt Hạ lại.

"Quỷ vương, ngài xem."

Nguyệt Hạ cúi đầu. Trên nền đất trộn lẫn cỏ và lá, lại lộ ra một sợi chỉ đỏ vô cùng mảnh. Nếu dùng mắt thường, phải một lúc sau mới thấy rõ được. Nguyệt Hạ nghi ngờ nhìn Lam An. Đứa trẻ này, làm cách nào phát hiện ra chúng. Nguyệt Hạ lờ mờ đoán được, Lam An luyện ma thuật, thế nhưng tà lực của cậu rất yếu, gần nhưng không có. Triệu hồi được hắn hầu hết là nhờ vòng trú thuật và hồn phách của cậu. Thế nhưng loại chỉ này không phải ai cũng nhìn được. Dù là yêu ma hay giới tu sĩ cũng phải đạt tới một cấp độ nhất định mới nhìn thấy. Nguyệt Hạ cầm sợi chỉ lên, một mảng da của hắn bị cháy. Hắn lại quên mất đây chỉ là một cái tử thi chứ không phải thân xác hắn. 

"Quỷ vương, ngài bị thương rồi." Lam An lo lắng kêu.

Một phần ngón tay cứ thế rơi bộp xuống đất. Lam An vội nhặt lên, sau đó lấy hồ, dán lại.

Bọn họ theo sợi chỉ tiếp tục đi. Chỉ càng ngày càng nhiều, không những chỉ dăng chằng chịt dưới đất mà còn tạo ra một cái mạng khổng lồ trên không. Đến lúc bọn họ nhìn thấy miếu thánh nữ hoang tàn kia, thì chỉ đỏ gần như bao chùm cả ngôi miếu. Những đường dây mảnh chằng chịt bao lại như một cái kén xung quanh như cái hàm khồng lồ, kẹp chặt ngôi miếu lại. Bên ngoài, nơi tán cây cổ thụ, nặng trĩu những xác chết treo cổ. Có cái vẫn còn mới nguyên, có cái đã thối rữa, cơ thể bắt đầu chảy nước, vỡ vụn. Nguyệt Hạ thấy cảnh trước mặt, bất giác ôm Lam An vào lòng. Khung cảnh khủng khiếp này có phần quá mức với một đứa trẻ như cậu. Hắn quan tâm hỏi.

"Ngươi sợ không?"

Lam An run run, cậu nuốt nước miếng, sau đó gượng cười.

"Ta không sợ..."

"Ừ, ngoan lắm." Hắn xoa đầu cậu.

"Nhưng nếu quỷ vương sợ thì ngài có thể nắm tay ta." 

Hắn muốn đánh mông Lam An. Tên này không chọc hắn tức điên thì không được mà. Nguyệt Hạ chậm rãi dẫn cậu tới gần ngôi miếu, tránh những sợi dây đỏ. Chướng khí nơi này dày đặc, nhuộm đen cả không trung. Nguyệt Hạ dậm mạnh chân, tạo ra một chấn động trong không trung, làm cho gió xung quanh nổi lên, thổi bay mớ chướng khí. Nguyệt Hạ dơ tay, nơi tay hắn từ trong không trung, một cái lỗ đen được mở ra. Hai con quỷ từ bên trong, bò lổm chổm ra ngoài. Chúng chỉ có nửa thân trước là người, phía dưới là một cái đuôi đen bằng khói. Chúng có gương mặt người nhưng hai mắt bị từng lớp da bịt lại. Chúng nó lồm cồm bò ra. Nguyệt Hạ ra lệnh.

"Cắt."

Hai con quỷ nhanh chóng bay lên phía trước, dùng hai cánh tay sắc như lưỡi kiếm của mình chém đức mớ chỉ đỏ. Nhưng mớ chỉ đỏ đó quả thật có vấn đề. Hai con quỷ càng cắt, cánh tay của bọn chúng bị nung đến chảy ra. Cho tới khi bọn họ nhìn thấy cửa miếu thì cơ thể của hai con quỷ không còn nguyên vẹn. Chúng nó cúi chào Nguyệt Hạ, sau đó bắt đầu tan chảy thành nước."Yên nghỉ."

Nguyệt Hạ nhẹ nói hai câu, sau đó hắn bắt đầu đạp cửa miếu xông vào. Trời xế chiều, ánh triều tà yếu ớt tỏa những làn nắng cuối cùng của một ngày, tạo nên một sác thái u buồn ảm đạm. Nắng chiếu ngược Nguyệt Hạ, khiến y trông như một quỷ hồn, âm u từ địa ngục bước tới. Đằng sau, lá cây xào xạc tung bay, kết hợp với nụ cười rùng rợn của y, khiến cảnh sắc vô cùng ma quái.

"Quỷ vương, ta còn phải thảy lá bao lâu." Tiếng Lam An khổ sở vọng lại từ phía sau.

"Im miệng." Nguyệt Hạ hét lên với Lam An, sau đó bước vào.

Ngôi miếu tồi tàn và trống trải. Vết bụi và mạng nhện ở khắp nơi chứng tỏ nơi này đã lâu không có người ghé qua quét dọn. Nguyệt Hạ nhìn thấy trên nền đất, có một vòng trú thuật bảo vệ được vẽ vô cùng gấp gáp, nhưng linh lực thì vô cùng dồi dào. Bên trong vòng, hắn thấy có năm thiếu niên, một bất tỉnh, còn lại thì đồng loạt chỉa kiếm về bọn hắn. Bọn họ trông còn rất trẻ, có lẽ chỉ bằng tuổi Lam An. Tất cả đều run rẩy nhưng vẫn giữ vững bình tĩnh để hỏi hắn.

"Ngươi là ai?"

Nguyệt Hạ quỷ dị cười phá lên.

"Ha. Ha. Ha. Ta chính là Dạ Đế..."

"Chào mọi người, ta là Lam An, còn y là Nguyệt Hạ. Bọn ta là đạo sĩ đi ngang qua đây. Nghe thấy lời đồn về ngôi miếu này nên mới ghé qua. Không biết mọi người có thể nói sơ cho chúng ta biết sự tình." Lam An đối với nhóm thiếu niên cúi chào, sau đó hỏi thăm tình huống.

Nguyệt Hạ bị cắt ngang, giận dỗi đi qua một bên nghiên cứu vòng trú thuật. Nhóm thiếu niên biết là người cùng phe, mệt mỏi thả lỏng, bỏ vũ khí xuống, sau đó vội nói sơ tình huống lúc này. 

"Chào Lam An công tử, ta là Thanh Tâm, đây là sư đệ Thanh Nhã là đệ tử của Bách Thảo Trang, được phái đến đây. Lúc tới đây thì tình cờ gặp đệ tử của Trường Ca Thành và Kim Lăng điện cùng được phái tới ngôi miếu này. Nào ngờ tới đây thì tình hình tệ hơn chúng ta tưởng, sau đó mắc bẫy, bị vây trong mớ chỉ đỏ này."

"Ngu ngốc."

Một thiếu niên ngồi trong góc lên tiếng. Giọng y vô cùng mệt mõi, nhưng thanh âm rõ ràng. Nguyệt Hạ nhìn qua. Áo màu vàng kim. Thanh kiếm phía sau được trạm trổ hình rồng hoa lệ. Nơi chuôi kiếm gắn một mảnh ngọc sáng màu vàng có tinh lực ào ạt cuồn cuộn chảy. Chưa kể, mắt y có màu hổ phách sáng rực. Đây là đặc trưng của Kim Lăng Điện. Còn tên nhóc này chắc là một kẻ rất có địa vị. Hắn đang đoan xem thân thế của y thì thiếu niên lại lên tiếng.

"Đáng lẽ có thể thoát thân, lại bị đám ngu ngốc các ngươi cản trở."

Thiếu niên nói được mấy tiếng cơ thể run lên, ngã xuống. Thanh Tâm áy náy, chạy đến đỡ thiếu niên. Lam An cũng qua theo.

"Kỳ Thiên công tử, ngài đừng nói nữa, sẽ ảnh hưởng tới vết thương."

"Ta biết các ngươi trong lòng đang mắng chửi ta. Nhưng ai cần các ngươi cứu ta chứ. Là các ngươi nhiều chuyện nên tự gây họa thôi." Một thiếu niên khác cáu gắt hét lên. Thiếu niên này, mặt mũi nhem nhuốc, tuy biểu hiện vô cùng mệt nhọc nhưng vẫn trưng ra ngạo khí bừng bừng. Trang phục màu thiên thanh, tùy ý thoải mái. Bên hông dắt một cây sáo ngọc, phía sau mang một đôi song kiếm rất mảnh. Đuôi kiếp có hai dải băng dài màu xanh rêu. Đây chính là đệ tử Trường Ca Thành. "Thi Trúc công tử, Kỳ Thiên đang bị thương, ngài nhường y một chút." Thanh Nhã khó xử lên tiếng.

"Ta lại cần hắn nhường?" Kỳ Thiên không phục gào lên.

Thiếu niên mới mấy lời lại bắt đầu cãi nhau. Nguyệt Hạ xoa đầu, cùng tuổi nhau mà chẳng đứa nào đáng yêu như Lam An của hắn cả. Hắn quát lên.

"Ngậm miệng."

Một đám yên lặng. Lam An ở bên kia hỏi thăm tình hình của Kỳ Thiên. Trán Kỳ Thiên nóng lên, đã có dấu hiệu phát sốt. Thanh Tâm nói.

"Y vì cứu chúng ta mà bị thương rất nặng. Ta đã thượng dược cho y rồi, nhưng mà chỉ đỏ có độc, ta có dùng một số dược liệu khác, nhưng nơi đây thiếu thốn, bọn yêu ma thì không ngừng tấn công, y lại cần phải dưỡng sức."

Lam An sơ lược nắm rõ tình hình, sau đó hỏi vài dược liệu thô trong túi càng khôn của Thanh Tâm. Bách Thảo Trang chuyên về dược, Thanh Tâm biết rất rõ những loại dược này, lần lượt lấy ra. Lam An lấy vài phần, bỏ vào miệng nhai, sau đó gỡ bỏ phần thuốc cũ đi, rồi đắp phần thuốc mới vào. Kỳ Thiên nhìn thấy mớ lá cây đặc sệt cùng nước miếng của cậu thì ghét bỏ. Lam An cười hì hì lau miệng, nói.

"Nước miếng rất bổ."

Thanh Tâm ở bên kia thì hai mắt sáng lấp lánh, sùng bái nhìn cậu. 

"Còn có thể phối như vậy? Sao công tử biết hay vậy."

Lam An nghĩ rồi nói.

"Bị yêu ma có độc cắn nhiều thì sẽ biết thôi." Nguyệt Hạ nghe vậy thì khó chịu trong lòng, nhưng hắn không tiện lên tiếng.

Thanh Tâm tròn xoe mắt nhìn Lam An, sùng bái gật đầu. Lam An lần đầu tiên bị nhìn như vậy, có chút xấu hổ, sau đó cậu bỏ tiếp phần thuốc vào miệng nhai, rồi định truyền miệng cho Kỳ Thiên.

Kỳ Thiên dù ghét bỏ mớ nước miếng dơ dáy của Lam An, nhưng vì sau khi bỏ lên, vết thương không còn đau rát nữa nên cũng không nói gì. Nhưng ngay khi nhìn thấy thiêu niên gương mặt anh tuấn này dán sát tới môi mình, cậu bị dọa sợ mà hét lên.

"Ngươi định làm gì?"

Cùng lúc đó Nguyệt Hạ cũng hết hồn, xách ngược Lam An về phía sau quát lên.

"Ngươi! Định! Làm! Gì!"

Tiếng hét sau to hơn tiếng hét trước.

"Đút thuốc cho y." Lam An khó hiểu nhìn phản ứng tức giận của Nguyệt Hạ. "Nếu không ngài nói ta phải đưa thuốc cho y thế nào, ở đây không có chén cũng chẳng có ấm đun, chỉ một chút nước thuốc này thôi, nếu rơi ra sẽ rất lãng phí." 

Nguyệt Hạ cau mày lại cau mày, sau đó ra lệnh với Kỳ Thiên.

"Ngươi tự nhai."

Kỳ Thiên hất mặt.

"Ta mới không thèm mấy thứ ghê tởm đó." 

Y dù có sốt chết cũng sẽ không nhai mớ cây cỏ khó ăn kia.

Lam An khó xử kéo tay áo Nguyệt Hạ, nhưng Nguyệt Hạ vẫn cứng rắng kéo cậu ra xa, không thỏa hiệp. Thanh Tâm nhìn hai người bên kia, lại nhìn khuôn mặt nóng ran của Kỳ Thiên, bọn họ từ nhỏ đã được dạy, mạng người vô cùng quan trọng, y đức là đầu, cứu nhân độ thế. Thanh Tâm chần chừ sau đó nhỏ giọng nói."Kỳ Thiên công tử, đắc tội rồi."

Cậu làm theo chỉ dẫn của Lam An, bỏ từng loại dược vào nhai. Bọn họ từ nhỏ đã nếm vô số loại thuốc nên việc nhai thuốc thế này cũng không khó khăn. Khi thuốc bắt đầu ra nước, Thanh Tâm cúi người, chạm môi mình lên môi Kỳ Thiên. Kỳ Thiên bị choáng đến ngốc rồi. Y cứ trơ mắt nhìn dòng nước từ miệng Thanh Tâm chảy  vào miệng mình, cũng không nếm ra được mùi vị đắng ngắt của thuốc. Xong xuôi, Thanh Tâm xấu hổ rũ mắt, chùi miệng. Nhóm thiếu niền bị dọa đến cứng họng. Một lát sau, Kỳ Thiên hoàn hồn, lúc này y mới phát tác mùi thuốc cay gắt nơi họng. Y cau mày nói.

"Ngươi có thứ gì ngọt không."

Thanh Tâm lục túi áo, sau đó lấy ra một viên kẹo, bỏ vào miệng nhai, rồi đút cho Kỳ Thiên. Lúc môi họ chạm nhau, chiếc lưỡi ẩm ướt của Kỳ Thiên vồ tình cọ lên đầu lưỡi Thanh Tâm, làm cả hai sợ hãi. Nguyệt Hạ không thể tin được hai đứa nhóc này không coi ai ra gì, quát lên.

"Hai ngươi làm gì?"

"Ta đút cho y ăn." Tham Tâm trả lời rất hiển nhiên.

"Nhưng đâu cần  phải dùng môi."

"Nhưng Lam An công tử nói nước miếng tốt."

"Hai người các ngươi đừng có hôn loạn."

Nói tới đây, Thanh Tâm và Kỳ Thiên như hiểu ra, đỏ bừng mặt. Thanh Tâm run rẩy, xấu hổ nhìn Kỳ Thiên. Cậu có cảm  giác như mình vừa lợi dụng người ta lúc khó khăn mà làm bậy. 

Nguyệt Hạ thấy hai đứa nhóc biết điều mà tách ra rồi thì hỏi tiếp.

"Bạch Vũ đâu?" Hắn không tin cái tên hồ ly kia lại để đám nhóc con chạy loạn như vậy.

"Ngài nói Bạch Đế? Ngài ấy..." Thanh Tâm ấp úng thưa.

"Các ngươi còn thứ gì chưa nói ra. Muốn chết hết ở đây sao." Nguyệt Hạ đe dọa.

Thanh Tâm nghe vậy thì sợ hãi phẩy tay.

"Không phải chúng ta muốn dấu ngài. Chuyện là mấy hôm trước, Bạch Đế dắt chúng ta lên đây kiểm tra tình hình. Sau đó tình cờ gặp Kỳ Thiên công tử. chúng ta dựng một cái trại nhỏ, sau đó Bạch Đế để chúng ta ở đó, rồi ngài đi thăm dò hồ Thanh Thiên. Nữa đêm, ta nghe tiếng như có ai đó nói chuyện đi ra thì bắt gặp Thi Trúc công tử. Ta muốn gọi công tử lại nhưng y không nghe ta mà cứ tiến về miếu thánh nữ."

"Bị câu hồn?" Nguyệt Hạ xác định.

"Ta cũng nghĩ vậy." Thanh Tâm lí nhí trả lời.

"Các ngươi biết là bẫy mà  vẫn đuổi theo?" Nguyệt Hạ không tin được mà lớn tiếng.

"Ta.. Là lỗi của ta. Ta lúc đó nhất thời gấp gáp, chỉ muốn ngăn y. Kỳ Thiên có cản ta lại nhưng ta lại không nghe." 

"Ngu ngốc." Kỳ Thiên khó chịu lên tiếng. Thanh Tâm nghe vậy thì xấu hổ đến đỏ mặt, không dám nói thêm lời nào. Thanh Nhã chướng mắt, tức giận hét lên.

"Ngươi ngoài hai câu ngu ngốc thì còn nói được thứ tốt khác không. Không nghĩ ai chăm sóc ngươi tới bây giờ hã."

"Hắn ngu ngốc thì ta nói hắn ngu ngốc. Đã  không phân được địch ta, còn liên lụy người khác. Cứu người còn phải xem khả năng của mình hay không, cứ cắm đầu lao vào không phải còn ăn hại.""Im miệng."

"Thanh Nhã, không được vô lễ."

"Vậy Bạch Vũ có biết các ngươi ở đây." Nguyệt Hạ nghe đám nhóc ồn ào cãi nhau mà đau đầu.

"Ta đã để lại ký hiệu, chỉ sợ ngài ấy vài ngày tới cũng không quay về." Thanh Tâm rầu rĩ trả lời.

Nguyệt Hạ sơ lược nắm rõ tình hình, sau đó hỏi Lam An. 

"Tên nhóc kia bị sao?" Hắn chỉ chỉ một đệ tử Thúy Tiên Cốc luôn nằm bất động trong góc.

"Bị câu hồn." Lam An trả lời.

Rầm. Một Tiếng đập lớn giáng xuống ngôi miếu. Cả miếu rung lên, nền nhà cũng xuất hiện một vết nức lớn. Mớ bụi dày đặc từ trên trần đổ ào xuống. Nhóm thiếu niên gom mình lại, rút kiếm ra, cảnh giác. Thanh Tâm kéo Kỳ Thiên vào chính giữa, đứng bên ngoài bảo vệ y. Nguyệt Hạ cũng ôm Lam An vào lòng.

"Chúng lại tới nữa." Thanh Nhã sợ xệt nói. Mọi người cảnh giác cao đột. Vòng chú thuật dưới nhân không ngừng nhấp nháy liên tục. Thi Trúc hét lên.

"Cửa sổ hướng Nam." Thanh Nhã nhanh tay, dùng  ngòi bút trong không trung vẽ ra một vòng trú, sau đó phóng tới cửa sổ. Một dấu tay cháy xém in lên trên khung cửa. Sau đó, từ khắp nơi, trên trần, ngoài bức tường có tiếng cào bò, đập phá. Cả ngôi miêu lắc lư, như muốn sụp bất kì lúc nào. Tiếng đập phá inh ỏi vang lên khắp nơi, cửa sổ và cửa chính như sắp bị phá nát. Nhóm thiếu niên không ngừng tung bùa trú nhưng không thể đối lại với nhóm yêu ma tầng tầng lớp lớp bên ngoài. Bổng tiếng Thanh Nhã hét lên.

"Chân ta." 

Chưa kịp nói xong, cả người cậu bị kéo hơn nửa xuống đất. Thi Trúc nhanh tay kéo cậu lên, nhưng ở dưới kia như có hàng trăm, hàng ngàn thứ kéo cậu lại. Thanh Nhã đau đớn hét lên. Thanh Tâm ra sức họa lên vô số thi trú nhằm giải thoát Thanh Nhã nhưng vô dụng. Sau đó, từ dưới lòng đất, hàng trăm cánh tay đen sì lần bò trên người Thanh Nhã, túm lấy mặt cậu, vai cậu, lôi đi.

"Thả ra." Thanh Nhã đau đớn kêu lên. Thi Trúc nhất quyết không buông tay. Lắc đầu. Những cánh tay đen ngòm bắt đầu từ tay của Thanh Nhã, lần tới tay của Thi Trúc. Dần dần trên làn da trắng nõn xuất hiện vết  cháy đen. Thi Trúc chịu đựng đau đớn, hét lên, nhưng vẫn không buông tay. Bên kia Thanh Tâm họa trú đến chảy mồ hôi, linh lực cạn dần cũng không đẩy lùi bao nhiêu tà yêu. Vết nức trú thuật lan ra mạnh hơn. Kỳ Thiên cả người phát sốt, nhưng vẫn cố gắng trống kiếm, không ngừng đổ linh lực của mình vào để duy trì trú thuật. Không có người cản trở. Bọn ma quỷ bên ngoài càng quấy phá nhiều hơn. Chúng nó ra sức cào phá tường cửa, muốn tràn vào bên trong, ăn tươi nuốt sống mọi người. Lúc này, Nguyệt Hạ dẫm châm.

"Cút ngay."

Tiếng gào thét thảm thiết vang lên. Sau đó mọi thứ trở nên tĩnh lặng. Thanh Tâm cùng Thi Trúc vội kéo Thanh Nhã lên. Lúc này cậu vì quá đau mà ngất xỉu. Tham Tâm nhanh chóng kiểm tra cơ thể Thanh Nhã. Cả bộ quần áo bị cháy đen. May mà cậu có bùa hộ thân nên không ảnh hưởng nhiều đến tính mạng. Nhưng da thịt của cậu, nơi bị những cánh tay quấn qua đều bị phỏng rộp thấy cả mạch máu bên trong. Thanh Tâm vội cởi bỏ áo của Thanh Nhã, sau đó rắc thuốc trị thương. Bên kia Kỳ Thiên cũng ngã gục. Nguyệt Hạ đăm chiêu nghĩ, sau đó nói.

"Không thể được, phải tìm cứu viện tới đây."

"Để ta đi." Thi Trúc lên tiếng.

"Ngươi không thể đi, ngươi vừa ra ngoài liền bị chúng nó làm thịt. Vô ích."

Nguyệt Hạ đi tới, kéo Lam An đang chăm sóc Kỳ Thiên nói.

"Lam An, rời ta rồi ngươi sợ không?"

Lam An xoa vết bụi bẩn trên mặt, mỉm cười.

"Ta không sợ. Ngài đi sao?"

"Ừ." Nghe thấy Lam An không sợ, Nguyệt Hạ vừa nhẹ nhỏm thở phào, lại vừa cảm thấy trống trải. Phải rồi, mười năm trước đó không có hắn, Lam An vẫn sống được đấy thôi. Cậu vẫn phải trải qua những nghiệt cảnh một mình đấy thôi. Có hắn hay không cũng đâu quan trọng. Hơn nữa, hắn nghĩ mình là ai, mà lại khiến Lam An coi là quan trọng. Hắn chỉ là một con quỷ tình cờ được cậu triệu hồi để trả thù. Bọn họ ngay từ đầu chẳng hề liên quan gì tới nhau cả. Nhưng mà tại sao, hắn vẫn cứ muốn chăm sóc đứa trẻ này, muốn trở thành người đặc biệt của nó, cũng muốn nó trở thành người đặc biệt của mình. Muốn được nó giựa vào, ỷ lại.

"Quỷ vương à, ngài đi phải cẩn thận. Ta không sợ, ta sẽ ở đây đợi ngài. Vì ta biết chắc ngài sẽ quay lại tìm ta."

Nguyệt Hạ đang nghĩ bâng quơ, nghe lời nói này của cậu như bừng tỉnh. Cậu không sợ, là vì cậu tin tưởng hắn. Hắn ôm chặt Lam An vào lòng, thủ thỉ.

"Ta sẽ quay lại."

Bọn họ đã có khế ước máu, chưa kể hắn còn giữ hồn phách của cậu. Hắn tùy lúc đều biết cậu ở đâu, có tốt hay không. Nhưng chuyến này đi xa. Hắn sợ chẳng may có  bất trắc gì, nếu hắn về không kịp, thì cậu sẽ làm sao. Nhưng mà hắn cũng không thể bỏ đám thiếu niên này một mình. Lam An cũng sẽ không để hắn làm vậy.

"Lam An nhắm mặt lại, để ta đưa khí tức  của ta vào người ngươi. Như vậy lũ yêu ma sẽ dè chừng ngươi một chút."

Lam An nghe lời nhắm mắt lại. Nguyệt Hạ chậm rãi, thả xuống bên môi cậu một nụ hôn. Từ đó, một dòng khí mát mẻ tuôn vào người cậu. Thi Trúc đang băng bó cho Thanh Nhã, thấy cảnh này trượt tay làm rớt cuộn băng. Thanh Tâm cũng không khá hơn, đang nhai thuốc xém phút hết ra ngoài. Thanh Nhã mới hôn mê tỉnh dậy, thấy một màn này, lại tự đánh ngất bản thân. Kỳ Thiên bên kia giả vờ như không thấy gì cả.

Hôn xong, Nguyệt Hạ thả Lam An ra, phân phó cho cậu.

"Trú thuật này vỡ rồi,  ngươi giúp họ họa lại, phải chắc chắn và chi tiết vào. Sau đó giúp bọn họ chữa thương. Còn nữa, nếu bọn yêu ma có tấn công thì đừng cậy mạnh. Cứ ném đại đứa nào ra ngoài để bọn chúng ăn. Bọn chúng ăn no sẽ không tới quấy phá nữa." Nguyệt Hạ dài dòng một hồi, lại lo lắng nói thêm vài câu. "Nhớ nghe chưa, mạng sống của ngươi mới là quan trọng."

Lam An gật đầu, luyến tiếc nắm tay Nguyệt Hạ.

"Ngài cũng phải bảo trọng quỷ vương. Nếu gặp yêu quái mạnh thì cứ bỏ chạy, không cần phải cố đấu với chúng."

Nguyệt Hạ chăm chú lắng nghe, sau đó bắt đầu nổi điên. Tên ngốc này nghĩ quỷ vương như hắn sợ mấy con yêu ma nhãi nhép này sao. Hừ! Dám kêu hắn bỏ chạy. Hắn phải đi lột da hết lũ tà yêu này rồi mang đến trước mặt cậu, để xem cậu còn dám xem thường hắn. Hừ, hừ. Nguyệt Hạ xoa đầu cậu. Sau đó hướng ra cửa. Cửa chầm chậm mở ra, đám thiếu niên đều co rúm cả người, thế nhưng bên ngoài một mảnh yên lặng. Trăng lên cao, tiếng côn trùng vang rả rít. Ngoài mớ chỉ đỏ chi chít dăng bên ngoài cùng xác người treo lủng lắng khắp nơi thì không có gì bất thường cả. Nguyệt Hạ ngoái đầu, mỉm cười với Lam An, rồi đóng cửa lại. Lam An cách một cánh cửa, dõi mắt nhìn bóng Nguyệt Hạ chầm chậm đi xa, thở dài. Sau đó cậu quay lại với nhóm thiếu niên. Nhóm thiêu niên sợ hãi nhìn cậu, đề phòng.

"Công tử không định ném chúng ta ra ngoài đó chứ?"

Lam An nhớ lại thì ngốc nghếch cười.

"Ngài ấy đang chọc các ngươi thôi."

Thanh Tâm cùng Thi Trúc nhanh chóng trữa thương cho Thanh Nhã. Kỳ Thiên nhắm mắt dưỡng thương. Còn Lam An thì dùng bút của Thanh Tâm, nhanh chóng họa lại trú thuật. Xong xuôi, cậu giúp nhóm thiếu niên kiểm tra lại một lần nữa. Thanh Tâm cùng Thi Trúc xong việc, nhìn xuống vòng chú thuật dưới chân mà sợ hãi.

"Công tử vẽ hết sao? Chỉ trong có vài tiếng mà ngài lại có thể vẽ được chú thuật phức tạp như vậy?"

Thanh Tâm không kiềm được và kêu lên, sự sùng bái của cậu với Lam An lại đưa lên một tầng cao mới. Trú thuật của Lam An vô cùng cầu kì, chặt chẽ và đều đặn. Không dư thừa bất kì nét bút nào, mỗi đường  vẽ đều kết nối chặt chẽ với nhau, không có  bất kì khe hở  cho bọn tà yêu luồn qua được. Hơn nữa, chỉ trong vòng vài tiếng, cậu lại vẽ được trú thuật phức tạp mà rộng lớn có thể bao phủ hết bọn họ. Thanh Tâm ở Bách Hoa Trang, tuy không phải loại thiên phú bẩm sinh nhưng cũng thuộc dạng tư chất thông minh, hơn nữa, cậu cũng được liệt vào nhóm môn sinh hàng đầu, nhưng cậu chưa hề thấy bất kì ai có thể vẽ được chú thuật kì diệu như vậy. Thanh Tâm phức tạp nghĩ, tại sao một con người tài giỏi như vậy mà cậu chưa hề nghe lần nào.

Không đợi cho cậu nghĩ xong. Một trấn động lớn lại vang lên. Nhóm thiếu nhiên bắt đầu rối loạn. Lúc này, bọn họ đang trong tình cảnh vô cùng tuyệt vọng. Bọn họ không có nhiều kinh nghiệm thực chiến, đối thủ của họ lại quá mạnh, còn là thứ họ không biết. Không có Bạch Đế hay bất kì ai bên cạnh hỗ trợ họ. Chưa kể lúc này, ai ai cũng kiệt sức hay bị thương, có khi nào bọn họ sẽ...

"Đừng lo." Lam An mỉm cười. Thanh Tâm chú ý, bàn tay cầm bút của Lam An đang run, nhưng y vẫn bình tĩnh, dùng nụ cười đơn thuần của mình để trấn an bọn họ.

"Ngài ấy nói sẽ quay lại, nên ngài ấy sẽ quay lại mau thôi. Chúng ta ở đây, phải  trống đỡ cho tới khi ngài ấy về. Nếu không, ngài ấy sẽ tức giận." Nếu ngài ấy giận, ngài ấy sẽ đánh mông... Lam An muốn nói thêm vài câu, lại không thể mở miệng nữa. Tại sao, chỉ vài phút thôi, cậu lại có cảm giác nhơ thương da diết như vậy. Y là người đầu tiên bước vào cuộc sống của cậu, khiến cậu không còn cô độc. Khiến cậu mười lăm năm qua mới cảm nhận được: à mình vẫn là trẻ con. Khiến cậu an tâm, khiến cậu ỷ lại. Thế mà y lại không ở bên cậu nữa.

Thanh Tâm nghe những lời trấn an vụng về của Lam An, bất giác cũng mỉm cười. Người thiếu niên  đó, rõ ràng nhỏ hơn bọn họ, sợ hãi hơn bọn họ, thế nhưng y vẫn mỉm cười, bình tĩnh đối mặt, vậy tại sao bọn họ lại phải sợ chứ. Bọn họ là những đệ tử ưu tứu nhất, là kì vọng của toàn phái, không thể để môn phái mất mặt được. Vì vậy Tham Tâm siết chặt tay. Cậu cũng không được sợ.