Có Một Tên Mặt Than Khép Kín Yêu Em

Chương 15




"Ha ha, thật là trùng hợp, anh cũng tới văn phòng a."

Mạnh Hạ nói xong câu đó thì đã muốn cho mình một bạt tai, đúng là rác rưởi! Mình đang nói gì vậy? Đây vốn chính là văn phòng của Quý Lương Mạc mà! Tuy rằng nơi làm việc của thư kí cũng ở trong này.

"Em. . ." Mạnh Hạ muốn nói chuyện, có điều Quý Lương Mạc nghiêm mặt nhìn theo ông chú đang rời đi, sau đó xoay người nhìn về phía Mạnh Hạ khôi phục lại dáng vẻ bình thường, Quý Lương Mạc đi tới cầm bàn tay cậu mà ông chú vừa mới nắm : "Ông ấy là cậu của tôi, em không cần để ý tới."

". . ." Ai có thể nói cho mình biết, mấy người đến đây ngày hôm nay là loại nào a?

"Người phỏng vấn thứ hai là mợ của tôi."

". . . Hình như người đó là đàn ông."

"Đúng."

". . ."

"Còn nữa, em trai tôi nói hôm nay tới là muốn gặp chị dâu."

". . ." Mạnh Hạ im lặng nuốt nước mắt : "Anh có thể cho em biết, nhà anh còn ai muốn tới nữa không?"

Quý Lương Mạc chăm chú suy nghĩ một chút rồi nói : "Cũng chỉ có mấy người đó biết anh đang theo đuổi em, nếu em muốn, tôi có thể dẫn em đi gặp mẹ."

Mạnh Hạ ngay lập tức lắc đầu : "Không cần, anh thật khách khí." Lúc này nên nói như vậy sao? Mạnh Hạ hoàn toàn không biết mình đang nói cái gì nữa, Quý Lương Mạc ôm Mạnh Hạ vào trong ngực : "Em không cần để ý, tôi thích em là đủ rồi."

Được rồi, tuy rằng nét mặt của Quý Lương Mạc không có chút thay đổi nào khi nói ra lời này, nhưng mà Mạnh Hạ vẫn đỏ mặt : "Mấy người đó nói sao?"

"Bọn họ nói rất tốt."

". . . Có nhiêu đó thôi sao?"

"Ừ, vậy cũng đủ rồi."

"Sao cũng được, dù sao em cũng chỉ sống với mình anh." Mạnh Hạ nở nụ cười : "Ăn cơm được chưa, thiếu gia?"

. : .

Khi Mạnh Hạ đi ra khỏi công ty thì ngây ngẩn cả người, hốc mắt đỏ hồng nhìn người đứng phía trước, cuối cùng run rẩy kêu khẽ : "Mẹ. . ."

"Haiz." Người phụ nữ gật gật đầu, Mạnh Hạ bước nhanh tới : "Sao mẹ lại đến đây?"

"Mẹ gọi điện hỏi Triệu Hiểu, nó nói con làm ở đây, mẹ bèn đứng chờ ở chỗ này." Người phụ nữ nói xong đưa tay vuốt mặt Mạnh Hạ : "Con gầy quá."

Mạnh Hạ hít hít mũi : "Ba thế nào rồi? Có khỏe không?"

"Haiz, ba của con đã lâu không còn giận nữa, vẫn luôn nhắc sao con không chịu về nhà, có cha mẹ nào nỡ giận con, vậy mà ở một mình bên ngoài bốn năm trời cũng không chịu thư từ gì cả." Hà Thanh nói xong nước mắt rơi xuống.

Bốn năm trước Mạnh Hạ come out, vì Lý Nhiên, sau đó bị ba mẹ đuổi đi chưa quay về nhà lần nào, lúc này Hà Thanh nhìn về phía Quý Lương Mạc : "Đây không phải là người lúc trước đúng không?"

Mạnh Hạ gật gật đầu : "Con chia tay với hắn rồi, mẹ đây là Quý Lương Mạc."

Quý Lương Mạc tiến lên nói với Hà Thanh : "Mẹ."

". . ."

". . ."

Hà Thanh mất tự nhiên gật gật đầu : ". . . Ah, xin chào."

Mạnh Hạ kéo tay Quý Lương Mạc : "Bộ anh định dọa mẹ em hả?"

Quý Lương Mạc lắc đầu : "Mẹ của em cũng chính là mẹ của tôi mà."

"Được rồi. . . Anh kiềm chế chút đi, đừng làm cho mẹ em sợ." Mạnh Hạ nói xong khoác tay Hà Thanh : "Mẹ ở đây chơi vài ngày, con xin nghỉ phép đi với mẹ."

Hà Thanh nở nụ cười : "Không cần đâu, con trai của mẹ nuôi con kết hôn, mẹ lên để chúc mừng, thuận đường tới thăm con một lát, ba con bây giờ đang ở nhà của mẹ nuôi, buổi chiều phải quay về rồi." Sau đó vỗ vỗ lên tay Mạnh Hạ : "Phải sống cho tốt vào, cậu nhóc này, nhìn không tồi, so với tên trước kia đáng tin cậy hơn, mẹ là người từng trải, nhìn người chuẩn lắm đấy, mẹ thấy đứa nhỏ này rất tốt, chỉ có điều không chịu cười, nhìn nghiêm túc quá đi mất."

". . ."

"Được rồi, có thời gian thì dẫn cậu ấy về nhà, ba con nói, chỉ cần con khỏe mạnh hạnh phúc, ông ấy không sao, còn cho con mang đối tượng về nhà nữa, chính là ngại mở lời thôi, mẹ đi đây."

Mạnh Hạ gật gật đầu, sau khi đưa Hà Thanh lên xe xoay người nhìn Quý Lương Mạc : "Mẹ của em nói anh không chịu cười, nhìn quá nghiêm túc."

Nếu không lầm, sau khi Mạnh Hạ nói xong câu đó rõ ràng nhìn thấy trên đầu Quý Lương Mạc có đám mây đen bay qua, vì thế bồi thêm một câu : "Mẹ em còn nói, có thời gian dẫn anh về nhà."

"Ừ! Sẽ đi gặp cha mẹ vợ." Quý Lương Mạc nghiêm túc gật đầu.

". . . Tại sao anh không nói là đi gặp cha mẹ chồng hả?" Mạnh Hạ nhếch khóe miệng.

"Bởi vì tôi thích em trước."

". . . Có quan hệ gì sao?"

"Cho nên tôi là bên chủ động."

". . ."