Khu vui chơi tối nay vẫn náo nhiệt như bình thường và tất nhiên cũng hấp dẫn hơn nhiều so với hai năm về trước.
Khi ấy, cô cùng Nhuận Dương đã tay trong tay đến đây, đã rất vui vẻ. Bây giờ, cô lại dắt Thiên Vũ đến đây, cũng đơn giản vì kẻ bên cạnh lèo nhèo mãi. Bản thân Thanh Thanh cũng phải thừa nhận đối với Trọng Thiên Vũ của hiện tại, cô vô cùng nuông chiều, coi cậu ta như một đứa trẻ lên mười mà đối xử thật tốt. Tựa như cậu là niềm hy
vọng cuối cùng của Thanh Thanh vậy. Mà có lẽ cũng đúng, Thanh Thanh chỉ
còn người bạn này!
Thiên Vũ có vẻ hứng thú với mấy trò chơi điện tử ở đây, liên tục đòi cô
cho chơi hết trò này đến trò khác. Còn Thanh Thanh thấy cậu ta như vậy
lại bật cười, cảm giác như trở về nhiều năm về trước, bọn họ cũng từng
cùng nhau chơi thật vui vẻ.
Gió đêm nhẹ thổi, không khí nơi đây thật sôi nổi khiến con người ta quên cả giờ giấc. Quả thực là không lúc nào không như một lễ hội!
Thanh Thanh nhìn Thiên Vũ đang cười toe toét với máy đồ chơi, lòng lại
thanh thản hẳn đi. Đó là cảm giác gì nhỉ? Có lẽ là cảm giác giống như có một cậu em to xác ư?
Thiên Vũ chơi điện tử trộm liếc cô bạn của mình, Thanh Thanh cuối cùng
cũng vui vẻ rồi, ít nhất đôi mắt kia không còn sưng vù vì một người đàn
ông nữa. Ít nhất, việc anh làm cũng thật có ích. Đúng thế, Thanh Thanh
phải cười như vậy, phải kết thật nhiều bạn, phải sống một cuộc sống thật tốt...
Thanh Thanh, tương lai của cậu, nhất định phải thật đẹp...
”Thanh Thanh, cậu có nghĩ đến chuyện kết bạn không?” Thiên Vũ đột nhiên buông tay khỏi máy đồ chơi quay sang hỏi Thanh Thanh.
Kết bạn? Sao cậu ta lại nói đến vấn đề này? Chẳng phải đang rất vui hay sao?
”Gì cơ? Cậu định đi sao?” Thanh Thanh thấp thỏm nhìn Thiên Vũ. Tại sao lại muốn cô kết bạn? Để cậu ta rời đi sao?
”Không có. Chỉ là cậu nên có nhiều bạn. Cuộc sống phải có bạn bè thì mới tốt được. Ngoài tôi ra, cậu có thể có thêm nhiều bạn nữa mà” Thiên Vũ
thấy cô lo lắng lại xua tay đi nói.
“...hình như bọn họ không thích tôi.”
Lúc trước mới nhập học, cô cũng quen với một vài người bạn, nhưng cuối
cùng bọn họ vẫn cho rằng cô là kẻ lập dị nên không thân muốn thân thiết. Chính cô cũng không hiểu vấn đề là ở cô hay ở bọn họ nữa?
Cảm thấy lời nói suông kia có vẻ không khuyên được Thanh Thanh, Thiên Vũ lại giở ra trò cũ mà khi còn nhỏ cậu ta vẫn thường làm: “Cậu phải lại
gần các bạn mới được chứ! Thanh Thanh, hứa với tôi là sẽ kết bạn đi”
“...”
”Nếu không tôi sẽ không chơi với cậu nữa”
”Không. Mình sẽ kết bạn” Nghe cậu ta nói vậy, Thanh Thanh lại hoảng hốt vội nói.
Dù gì thì cô cũng không muốn Thiên Vũ bỏ mặc mình. Nếu là như vậy, cuộc sống của cô biết ra sao? Không thể được!
Thiên Vũ thấy cô như vậy liền hài lòng xoa đầu Thanh Thanh, kéo sát
khoảng cách hai người lại thật tự nhiên mà thầm thì: “Cậu ngốc lắm! Kết
bạn là việc dễ nhất trên thế gian này!”
Tim Thanh Thanh khẽ rộn ràng lên. Một phần do tiếp xúc gần với người khác giới, một phần do sự thấp thỏm của
cô về chuyện bạn bè. Kết bạn? Vậy là cô sẽ có thể có thêm bạn? Thanh
Thanh trộm nghĩ, có phải khi đó sẽ thật hạnh phúc hay không?
Thực ra, cô cũng khá bất ngờ vì bản thân lại vô cùng tiếp thu ý của
Thiên Vũ. Nhuận Dương cũng đã từng làm điều đó nhưng cuối cùng cũng vẫn
thất bại...
.
Ngày hôm sau, Thanh Thanh đến trường xem cây hoa lan của mình đến giai
đoạn nào mà lòng không khỏi nóng vội. Lại ghé sang bên kia, đột ngột
thấy cây hoa hồng của Vĩnh Mai Chi bị gãy thân thì thành ra hốt hoảng.
Cô đi tới xem xét một chút rồi lấy chiếc khăn nhỏ cùng miếng gỗ cố định
lại phần gãy thân cây lại. Trông vết gãy có vẻ mới, mong là cách này sẽ
có tác dụng. Cây hoa này chắc là vật thí nghiệm của Vĩnh Mai Chi, trông
nó có vẻ nhỏ nhưng đã rất nhanh nhìn ra màu sắc tím tím đẹp mắt. Thanh
Thanh lại không kiềm được mà khẽ chạm vào nụ hoa, cảm giác thật tốt.
Vĩnh Mai Chi là một trong số những người trước kia từng quen biết với cô hồi mới nhập học. Nhưng cuối cùng, cô ấy vẫn là không thân thiết được
với Thanh Thanh. Dù vậy, Thanh Thanh vẫn ghi nhớ cô ấy.
Thấy thân cây hoa hồng đã được cố định, Thanh Thanh liền xách túi rời
đi, hôm nay cô có tiết học nên Thiên Vũ cũng không đến trường cùng cô
nữa. Nghĩ đến dạo này cậu ta thường xuyên ăn trực ở nhà mình khiến Thanh Thanh không khỏi tò mò xem rốt cuộc cậu ta đang học gì rồi? Lại nói, cô vẫn chưa hỏi Thiên Vũ tình hình hai bác thế nào, có khỏe hay không? Mà
nhà họ đã chuyển đến đâu rồi?
Hóa ra, mình vẫn chưa chu đáo ở điểm này, mấy câu hỏi kia đáng nhẽ ngay
lúc đầu gặp lại phải hỏi rồi. Thanh Thanh nghĩ đoạn thầm nhủ, mai hay
ngày kia có gặp thì nhất định phải hỏi cậu ta vấn đề này mới được!
”Thanh Thanh” Đang miên man suy nghĩ, giọng nói rụt rè bên cạnh khiến
Thanh Thanh không khỏi giật mình. Một là do đang không tập trung, một là do cô bất ngờ vì mình cũng có người hỏi.
”Vĩnh Mai Chi?” Cậu ấy có một gương mặt tròn, đôi mắt giống như hai mí rưỡi nên Thanh Thanh vẫn nhớ rõ.
”Cậu đang nghĩ gì vậy?” Vĩnh Mai Chi thấy cô nhận ra mình liền ngồi xuống bên cạnh Thanh Thanh.
Còn Thanh Thanh thì đương nhiên vô cùng bất ngờ trước hành động này của
cô ấy. Chắc phải gần 2 năm rồi, Thanh Thanh không nói chuyện với Vĩnh
Mai Chi, chuyện ngồi cạnh lại càng không. Cậu ấy thì chơi khá thân với
một nhóm bạn ngồi ở phía bên trái giảng đường, đó là một vị trí khá
thuận mắt.
”Mình, không có gì. Cậu có chuyện gì không?” Thanh Thanh định trả lời co có, nhưng nghe lúc trước Thiên Vũ một mực muốn cô kết bạn thì lại đành
thử hỏi chuyện một lần. Càng không ngờ Vĩnh Mai Chi lại làm thân với cô.
”Cảm ơn cậu giúp hoa hồng của mình. Có muốn ra chỗ khác ngồi không? Ngồi đây sẽ khó nhìn đấy?” Vĩnh Mai Chi vẫn rất rụt rè thăm dò cô. Ánh mắt
cô ấy lại có tia mong chờ Thanh Thanh.
Ngày trước cô cũng cố gắng làm thân với Thanh Thanh, nhưng đều không
thành, cô ấy có vẻ rất kỳ lạ. Lâu dần cô cũng hướng người khác chơi
thân, ít nói chuyện với Thanh Thanh đi.
”Không sao đâu.Chuyện nhỏ mà” Thanh Thanh cười đáp.
Mà nụ cười này vào trong mắt Vĩnh Mai Chi lại cực kỳ rạng rỡ. Cô trước
kia chưa từng thấy Thanh Thanh cười như thế này. Mặc dù cô ấy không phải mỹ nhân nhưng khi cười lên thì thực khiến người ta khó rời mắt.
Thì ra Thanh Thanh khi cười lại đẹp đến vậy...
Đáng lẽ ra cô ấy nên cười nhiều hơn.